NHỮNG CON CHIM ẨN MÌNH CHỜ CHẾT - Trang 234

chút nào một Tổng giám mục mà lâu nay con đã hình dung. Con vẫn tưởng
tượng các Tổng giám mục là những con người mập mạp, đầy đủ.
- Trong lúc này, tôi tự coi mình không phải là một Tổng giám mục; tôi chỉ
là một tu sĩ đang nghỉ hè, cho nên chị có thể gọi tôi bằng Ralph. Có phải
đây là con người nhỏ xíu đã gây ra bao nhiêu phiền phức cho Meggie khi
tôi đến thăm cô ấy lần trước? Chị có thể cho tôi bế cháu một chút được
không?
Ralph ngồi vào chiếc ghế bành bên cạnh Anne, bế đứa bé và nâng bình sữa
cho nó bú chân gác chéo một thách thong dong.
- Cuối cùng Meggie đặt cho nó tên Justinẻ
- Thưa vâng.
- Một cái tên đẹp. Chúa ơi, nhìn xem màu tóc của cô bé! Đúng là màu tóc
của ông ngoại nó.
- Meggie cũng bảo thế.
Như tán đồng nhận xét của Ralph, Justine nhoẻn cười. Một lát sau, cô bé
ngủ ngon.
- Meggie đâu rồi, Ralph hỏi.
- Hiện cô ấy không có ở đây. Cô ấy không hồi sức được sau khi sinh và
mùa mưa lại đến, càng hại cho sức khỏe. Luđie và con đã gởi cô ấy đi nghỉ
thai tháng. Meggie sẽ trở về vào đầu tháng ba, trong bảy tuần nữa.
Ralph thở dài.
- Đây là lần thứ hai tôi đến để giã từ Meggie mà không gặp cô ấy.
- Đức cha sẽ đi đâu?
- Đi La Mã, Vatican. Đức Hồng Y Di Contini Verchese giữ nhiệm vụ của
Đức Hồng Y Monteverdi mới mất. Tôn trọng lời hứa của mình, Đức cha đã
yêu cầu tôi phụ tá cho ngài. Đây là một vinh dự lớn. Tôi không thể từ chối.
Dừng một lúc, Ralph hỏi với giọng bình thường.
- Hiện cô ấy ở đâu?
- Meggie mướn một nhà sàn ở đảo Matlock.
- Ở đâu vậy?
- Đảo Matlock, ở gần eo biển Whitsunday, một nơi yên tĩnh. Trong năm cứ
vào mùa này, đảo hoàn toàn vắng người. Đức cha đừng ngại chi hết, Đức

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.