NHỮNG CON CHỮ TÌNH YÊU - Trang 117

Laura tuyệt vọng ngước lên nhìn vào mắt ông. Chúng đang cười, nhưng
kiên quyết. Cô lại vội vàng nhìn đi chỗ khác, cắn môi và cố gắng làm cho
sàn nhà mở ra để nuốt chửng lấy cô. Cuối cùng, khi cô chấp nhận rằng nó
sẽ không thể nào mở ra được, cô nói, “Được thôi. Không ai có thể trách tôi
rằng tôi đã không cố gắng hết sức.” Cô đã đồng ý những điều kiện của ông
một lần, khi đang rất say, nhưng khi đã tỉnh táo lại, cô sẽ không cho phép
mình làm bất cứ việc gì ngu ngốc như thế nữa. Cô quay đi, chuẩn bị len qua
đám người đông đúc để tìm Monica.

Cô cảm thấy một bàn tay nắm lấy cánh tay mình.

“Khoan đã, tôi không nói là không còn chỗ để thương lượng!”

Laura quay lại. Cô không định vờ vĩnh để lừa ông đổi ý, nhưng nhờ may
mắn, phản ứng của cô đã tạo ra ấn tượng như thế.

“Ý ông là, vì chúng ta thiếu chút nữa đã làm chuyện đó với nhau, ông sẽ
cân nhắc?” Cô mỉm cười, nhận ra cô lại đang tán tỉnh ông và thích cảm giác
này. Cô chưa mấy khi làm thế, nhưng cô đã đọc nhiều về nó đủ để nhận biết
được điều gì đang xảy ra. Cô thấy tự tin hơn vì ông đã không từ chối đến
liên hoan ngay.

“Ý tôi là tôi không thích làm việc gì nửa chừng, như thể băng qua biển
Ireland để tới Anh nhưng lại không đến tận địa điểm tổ chức, giống như
chuyện cô làm đêm qua.” Mắt ông ánh lên long lanh, đầy ranh mãnh và
quyến rũ.

“Tốt quá,” cô dí dỏm, cảm thấy tự tin hơn. “Tôi không nghĩ tôi có thể
thuyết phục được các nhà tài trợ rằng vì ông đã chịu đi một quãng đường xa
đến thế, họ vẫn nên cho chúng tôi tiền. Dù không cần nhiều như ý định ban
đầu của họ.”

“Ồ, hóa ra vì muốn có được tài trợ nên cô mới tha thiết muốn tôi đến liên
hoan như vậy. Tôi cứ nghĩ cô ‘thực sự ngưỡng mộ tác phẩm của tôi’ cơ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.