NHỮNG CON CHỮ TÌNH YÊU - Trang 132

Ông thốt ra một âm thanh nghe không rõ là tiếng thở dài hay tiếng cười bị
nén lại. “Cô đang nói về tôi hay về các nhà văn nói chung vậy?”

Cô nhún vai. “Cả hai. Ông thích nghĩ thế nào cũng được.”

“Tôi nghĩ tôi sẽ cho rằng cô đang nói đến các nhà văn nói chung. Trách
nhiệm đó lớn lao quá.”

“Ông có cảm nhận được trách nhiệm của mình với tư cách một nhà văn
không?” Đây là điều Laura luôn thắc mắc.

“Một chút.” Có vẻ như ông không muốn tiếp tục cuộc trò chuyện này. “Cô
có muốn đi dạo xa hơn không? Chúng ta có thể bỏ mọi thứ lại đây rồi sau
đó quay lại và uống trà.”

“Ồ vâng.” Cô đứng dậy. “Có lẽ tôi sẽ chớp lấy cơ hội ‘đi đây đi đó’ dù chỉ
trong chừng mực rất nhỏ.”

Ông cười. “Vậy thì đi thôi.”

Họ đi bộ lên đỉnh đồi, từ đó họ có thể nhìn thấy một quang cảnh hơi khác.
Mặt trời vẫn tỏa sáng và biển vẫn lấp lánh. Vì đang mải nhìn ra biển, cố
gắng tìm hòn đảo mà Dermot nói đôi lúc có thể nhìn thấy, cô vấp ngã. Ông
đỡ lấy cánh tay cô.

“Cô không sao chứ? Cô không bị trật mắt cá chân đấy chứ?”

“Không, tôi không sao.” Mất bình tĩnh vì sự gần gũi của ông, cô lùi lại.
“Chúng ta cùng chạy đua về chỗ cũ nhé! “

Khi cô chạy, cô tự hỏi tại sao cô phải lẩn tránh ông. Cô không tin ông hay
không tin chính cô? Khi cô ngồi sụp xuống bên đống đồ đạc của họ, cô biết
câu trả lời chính là cô. Cô có thể làm bất cứ điều gì. Nếu ông đề nghị cô đi
với ông đến một nơi kín đáo và cùng làm tình, cô có thể không từ chối. Và
cô không được làm thế. Cô sắp phải đi rồi và cô đã quá thích ông đến mức

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.