NHỮNG CON CHỮ TÌNH YÊU - Trang 133

không muốn mạo hiểm làm một điều gì đó để sau này phải hối tiếc. Cô hiểu
bản thân mình quá rõ.

“Bây giờ thì,” ông nói khi ông đến chỗ cô. “Cô đã muốn uống trà chưa? Có
cả bánh hoa quả để ăn kèm.”

“Để lát nữa, giờ thì tôi chẳng thể ăn được gì cả.” Đột nhiên cảm thấy mệt
mỏi, cô nằm ngả ra, lắng nghe tiếng biển và những âm thanh tuyệt diệu của
miền quê: tiếng kêu be be của một con cừu thi thoảng cất lên; tiếng máy
kéo ầm ì phía xa xa; tiếng chim mòng biển vang vọng một góc trời. Khi cô
nhắm mắt, cô nhận ra cô rất hiếm khi thưởng thức thiên nhiên. Thường
thường cô sẽ mang theo một quyển sách và dù đánh giá cao khung cảnh
xung quanh, cô cũng không hoàn toàn đắm chìm giữa chúng như thế này.

Một lát sau, cô mở mắt và nhận ra ông đang nằm bên cạnh. Dù cô không
trở mình, nhưng hẳn là ông cảm nhận được cô đã thức bởi vì ông nói, “Cô
sẽ không nghĩ cô có thể chợp mắt ngoài trời vào tháng Giêng, đúng
không?”

Cô cười ngái ngủ. “Đúng, dù dĩ nhiên chúng ta mặc rất ấm.”

“Và đó cũng là một điều tốt, theo ý tôi. Dù tôi không thể tin nổi là cô lại
ngủ quên bên cạnh tôi một lần nữa!”

Cô lập tức thay đổi chủ đề. “Phải nói rằng nơi này đẹp như thiên đường
vậy. Tôi có thể hiểu vì sao ông không muốn rời nó, mặc dù...” cô tiếp tục,
“liên hoan văn học của tôi sẽ chỉ mang ông đi vài ngày thôi.” Cô lại nhắm
mắt trước ánh mặt trời.

Ông cười. “Thành thực mà nói, đó không phải là lý do khiến tôi không
thích tham gia các liên hoan văn học nữa.”

Biết rằng chắc hẳn ông đã tham gia hàng trăm liên hoan văn học khi ông
xuất bản cuốn sách đầu tiên, cô không cần hỏi những lý do của ông; ông đã

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.