NHỮNG CON CHỮ TÌNH YÊU - Trang 139

“Tôi cảm thấy nếu làm vậy, tôi sẽ bị mất cảm hứng vĩnh viễn. Cảm giác tội
lỗi sẽ giày vò tôi. Người Ireland luôn phải chịu khổ sở vì tội lỗi, cô biết
đấy.”

“Thật sao?” Cô không định nói với giọng hoài nghi, nhưng cô đã làm vậy.
Để bưng bít nó, cô tiếp tục, “Hoặc ông có thể dạy sáng tác. Người ta
thường tổ chức những khóa học viết văn ở những địa điểm tuyệt vời. Ông
có thể không kiếm được quá nhiều tiền từ chúng nhưng chúng có thể mang
lại sự thú vị.” Cô ngập ngừng. “Ở đó có rất nhiều nhà văn nữ trẻ trung nhiệt
tình. Ông có thể lựa chọn.” Cô phải đánh đổi một thứ gì đó để duy trì vẻ vô
tư này. Ông có thể lựa chọn bất cứ đối tượng phụ nữ nào, cô chắc chắn thế.
Biết được điều đó không khiến cô thấy thoải mái hơn. Giờ đây, khi cô đã
thực sự gặp ông và nói chuyện với ông, cô biết những cảm xúc cô dành cho
ông không còn là sự mê mẩn nhất thời nữa, mà có nguy cơ trở thành nền
tảng cho một thứ gì đó mạnh mẽ hơn.

“Thi thoảng tôi có đi giảng dạy, nhưng tôi luôn cảm thấy những khóa học
viết văn đó chỉ dành cho những nhà văn không còn viết gì nữa.”

“Không hề. Vài nhà văn rất bận rộn vẫn nhận chúng vì họ muốn đáp đền
một thứ gì đó, và họ thích khuyến khích tài năng mới.”

“A, cô sẽ không lẫn lộn tôi với một trong số họ chứ, đúng không?”

Cô lại cười khúc khích. “Không hề, không hề.”

“Đừng có chế nhạo tôi.”

“Tôi đâu dám mơ đến điều đó.”

“Vậy cô mơ gì,” ông nói.

Laura nuốt khan. “Tôi đã giãi bày tâm sự với ông khá đủ rồi,” cô cố gắng tỏ
ra nghiêm nghị. Cô cảm thấy thà chết còn hơn để cho ông biết lúc này cô
đang mơ tưởng đến điều gì.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.