NHỮNG CON CHỮ TÌNH YÊU - Trang 140

Ông khẽ cười và họ rơi vào một sự im lặng thoải mái. Cô cảm nhận được
một sự mãn nguyện mà trước đây cô hiếm khi có được, kể cả lúc ở hiệu
sách, nơi cô đã luôn rất vui vẻ. Giờ đây nó có vẻ xa xôi và không còn hấp
dẫn nữa.

Nhưng liệu cô có cảm giác như thế về mũi đất này, sự hoang dã này, nếu
hiệu sách không sắp đóng cửa? Cô không biết. Không có gì là chắc chắn.
Nhưng cô biết rằng cho dù đang là tháng Giêng, cô cảm thấy cô đang ở nơi
đẹp nhất trên trái đất. Không chỉ vì cô đang ở bên Dermot, mà còn vì thứ gì
đó khác nữa.

Một lát sau, ông cất tiếng, “Tôi có thể giúp cô với vấn đề của cô, cô biết
đấy. Không phải ở đây và bây giờ, dĩ nhiên rồi, mà ở một nơi nào đó thoải
mái, ấm cúng hơn.”

Ý nghĩ này không hiểu sao khiến cô hơi đau lòng. Rõ ràng ông không có
những cảm giác giống cô - cũng phải thôi, làm sao có thể như thế được? Cô
cảm thấy cô đã biết ông cả cuộc đời này, nhưng ông chỉ vừa mới gặp cô. Cô
không biết ông thực sự cảm thấy ra sao về cô, phải chăng chuyện này chỉ là
một chút vui vẻ với ông, và cô không thể hỏi. Nó sẽ nghe có vẻ quá nghiêm
trọng. Nhưng cô không thể bỏ qua và bắt tháu cáy ông. Dù ông có đùa bỡn
hay không, cô cũng không thể làm thế. Và nếu ông chỉ đang tỏ ra tử tế thì
lại càng tệ hơn.

“Không, cảm ơn, tôi không cần đâu,” cô nói và rồi ngừng lại, cố gắng nghĩ
ra điều gì đó nhẹ nhàng và mang tính bông đùa hơn, để tạo ra ấn tượng rằng
cô không thực sự bận tâm. “Sau bao năm qua, tôi đã quen làm một trinh
nữ.”

Ông cười. “Tình cảnh hiện tại của cô cũng có cái hay đấy chứ.”

Nghĩ rằng tình cảnh hiện tại của ông còn khó chịu hơn của cô gấp nhiều
lần, cô nói, “Tôi không cho rằng tôi có thể giúp ông với vấn đề của ông?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.