NHỮNG CON CHỮ TÌNH YÊU - Trang 141

Ông bắn sang cô ánh nhìn ranh mãnh. “Nếu tôi là kẻ thực sự xấu xa, tôi sẽ
nói với cô rằng sự trong trắng của một cô gái trẻ là liều thuốc nổi tiếng cho
tình trạng mất cảm hứng sáng tác của một nhà văn.”

Cô nháy mắt với ông. “Nhưng ông chỉ hơi xấu xa thôi?”

“Thường là vậy.”

Cô cân nhắc trong một thoáng, nếu ông thực sự nghĩ rằng sự trong trắng
của cô sẽ giúp được ông, liệu cô có trao nó cho ông không? Câu trả lời là
“có thể”. Không chỉ vì giới văn học sẽ biết ơn cô (xét cho cùng, cô không
thể yêu cầu đặc ân đó), mà vì ẩn dưới sự dè dặt của cô, cô thực sự muốn
ngủ với ông, gần nhiều như cô muốn giúp ông vậy. Thế nhưng khoảnh khắc
đó đã biến mất.

“Quả là đáng tiếc,” cô buột miệng.

“Về điều gì? Vì tôi đã không lợi dụng cơ hội để yêu cầu cô dâng hiến sự
trong trắng à?”

Cô cười, để phủ nhận điều đó, nhưng trong thâm tâm cô đang nói, “Phải!”
“Không, ý tôi là thật đáng tiếc khi có nhiều chuyện không dễ giải quyết.
Chẳng hạn như việc ông không thể viết nữa trong khi, tự đáy lòng, ông biết
ông có thể viết như một thiên thần. Ông có thể không đồng tình với những
người trao các giải thưởng văn học, nhưng họ không trao chúng cho những
người không viết được.”

“Ồ có chứ, cô biết đấy, nhưng đừng tranh luận về điều đó. Giờ là lúc uống
trà. Người Anh các cô phải uống trà, đúng không? Nhưng đừng lo, cô
không cần nhúc nhích đâu. Tôi có đủ ‘đồ nghề’ mà.”

“Phích nước là một phát minh tuyệt vời.” Cô lẩm bẩm.

“Công nhận, nhưng chúng ta sẽ không dính dáng gì đến chúng. Tôi có
mang theo một cái ấm Núi Lửa.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.