NHỮNG CON CHỮ TÌNH YÊU - Trang 158

cân nhắc lời gợi ý của Fenella rằng cô nên ở thêm một đêm nữa và về nhà
vào sáng sớm hôm sau.

Rupert đang chơi ô chữ trên một tờ báo thì điện thoại reo. Anh và Fenella
nhìn nhau rồi Fen đứng dậy. “Không biết ai gọi điện vào giờ này nhỉ?”

“Mới bốn giờ mà,” Rupert nói. “Nếu em trả lời điện thoại, em sẽ biết đó là
ai.”

“A lô,” Fenella nói, nghe rất chuyên nghiệp. “Somerby đây.”

Laura giành lấy trò ô chữ từ tay Rupert khi sự chú ý của anh đang bị phân
tán. Rồi cô cướp lấy bút chì của anh và điền một câu trả lời vào ô trống.

“Vâng, đúng rồi,” Fenella nói. “À há, tôi đây. Gì cơ? Ồ. Vâng, quả thực là
thế, nhưng tôi có thể làm tốt hơn nữa. Cô ấy đang ở đây. Tôi sẽ chuyển máy
cho cô ấy. Laura?” Fenella đi ngang căn phòng và đưa điện thoại cho
Laura. “Điện thoại của cô đấy.”

“Không thể nào,” Laura nói, không cầm điện thoại nhưng ít nhất vẫn dứng
dậy. “Ai thế?”

“Dermot Flynn. Ông ấy gọi cho tôi để lấy số điện thoại của cô.”

Đầu gối Laura mềm nhũn và miệng cô trở nên khô khốc. Cô kéo cổ áo
polo, nuốt khan và hít một hơi thở sâu. “Vâng.” Cô rón rén đón lấy điện
thoại tựa hồ nó có thể phát nổ và bước ra xa khỏi mọi người. Trái tim cô bắt
đầu đập rộn ràng vì căng thẳng và phấn khích. “A lô? Dermot à?” Đây là
lần đầu tiên cô nói chuyện với ông sau khi từ Ireland về.

“Chào Laura,” một giọng nói cất lên khiến đầu gối cô càng trở nên bủn rủn
hơn và miệng cô càng trở nên khô khốc hơn. Cô ngồi xuống một cái ghế
bành nhỏ gần một cái bàn con con.

“Chào ông,” cô lại nói, ước rằng cô có một ly nước.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.