NHỮNG CON CHỮ TÌNH YÊU - Trang 167

ra.

Laura đưa cho anh một tờ. “Dĩ nhiên là không phải tất cả các tác giả trên tờ
rơi này đều có thể đến nhưng...”

“Ồ, có vẻ thú vị quá!” Người phụ nữ nói. “Chúc mừng cô!”

Và họ tán gẫu một lúc về các liên hoan và các tác giả ưa thích, bày tỏ sự
tiếc nuối khi một hiệu sách độc lập như thế này sắp đóng cửa, cho dù là tự
nguyện.

Khi Laura rót rượu vào những cái ly, trả lời các câu hỏi và di chuyển giữa
đám đông - hiệu sách đông nghịt vì nó được rất nhiều người ưa thích và đã
tồn tại hàng năm trời - cô cảm thấy vừa hãnh diện vừa buồn bã. Nỗi buồn
ấy không quá lớn, vì cô còn có những thứ khác để trông đợi, nhưng cô sẽ
nhớ hiệu sách này. Như thể cô đang ném đi bản thân cũ kỹ, thận trọng, dè
dặt của cô, như một cái áo khoác quý báu đã trở nên cộc cỡn.

Phải đến hơn mười giờ, Henry mới đóng cửa trước vị khách cuối cùng: một
thành viên nhiệt tình của báo giới địa phương, người muốn ở lại cho đến
phút cuối (và giúp họ uống nốt chỗ rượu vang.)

“Chà, quả là một bữa tiệc tuyệt vời,” Henry nói khi ông, Grant và Laura
dọn dẹp. Nhân viên làm bán thời gian đã được về nhà bởi vì Laura khăng
khăng rằng gần đây họ đã phải làm thay cô quá nhiều, cô không muốn họ
còn làm cả công việc dọn dẹp này nữa.

“Đúng vậy. Tiếc là Monica không thể ghé qua,” Laura nói với Grant khi cô
thu nhặt một chồng đĩa giấy. “Hai người sẽ hợp nhau lắm.”

“Chúng ta nhất định phải có một buổi họp mặt khác.” Grant thở dài. “Tớ
thực sự rất buồn vì chúng ta không còn được làm việc chung nữa.”

Laura vòng tay ôm anh. “Tớ biết! Đột nhiên tớ muốn khóc quá!” Cô đã cố
gắng kìm nén bất cứ giọt nước mắt nào chực trào ra suốt buổi tối nhưng bây

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.