NHỮNG CON CHỮ TÌNH YÊU - Trang 168

giờ, khi chỉ còn lại ba người bọn họ, cô cảm thấy chúng đang dâng lên cay
sè trong đáy mắt.

“Ôi, dũng cảm lên!” Henry nói, ông không thể chịu nổi sự xúc động này.
“Hai người sẽ tiếp tục đến với những thứ tốt đẹp hơn và sẽ sớm quên cái
cửa hiệu nhỏ bé này thôi.”

“Nó đâu có nhỏ bé,” Grant nói, buông Laura ra và buộc một cái túi đen
khác.

“Và tôi sẽ không quên nó,” Laura nói. “Nó - thực ra là ông, Henry ạ - đã
dạy tôi tất cả những gì tôi biết.”

“Thôi, đừng sướt mướt nữa!” Henry nói, bỏ những cái chai rỗng vào một
cái hộp các-tông. “Chúng ta vẫn sẽ giữ liên lạc nhờ liên hoan của Laura,
đúng không? Và tôi sẽ cho cả hai người những lá thư giới thiệu rất tuyệt
vời.”

“Và đến cuối tuần này hiệu sách mới thực sự đóng cửa,” Grant nhắc nhở
họ, “sau đó chúng ta còn một vài ngày nữa để thu dọn.”

Khi Laura từ hiệu sách về nhà sau ngày kinh doanh cuối cùng của nó, cô rất
mệt mỏi. Nếu cô phải nói thêm một lần nữa rằng: vâng, thật buồn khi hiệu
sách sắp đóng cửa, và không, cô thật sự chưa có một công việc khác, nhưng
cô sắp tổ chức một liên hoan văn học và âm nhạc và liệu họ có muốn lấy
một tờ rơi không, cô cảm thấy mình sẽ phát điên lên. Cô đã làm thế quá
nhiều lần ở bữa tiệc, cô không chuẩn bị tư tưởng cho việc đó trong suốt
những ngày còn lại của tuần. Và hiệu sách trông quá đìu hiu với những cái
giá trống rỗng và những miếng ván lót sàn trống trơn. Mặc dù cô muốn
giúp đỡ, nhưng cô khá mừng vì Henry đã khăng khăng rằng ông và Grant
sẽ dọn dẹp nốt những ngày cuối cùng. Cô không chắc cô có thể chịu được
việc nhìn thấy nó như một cái vỏ hoàn toàn trống rỗng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.