NHỮNG CON CHỮ TÌNH YÊU - Trang 263

Cố gắng tỏ ra bình thản, cô bước vào phòng để ông có thể thấy cô. “Tôi đây
mà.”

Một tràng chửi rủa báng bổ tuôn ra từ miệng ông nhưng ông không có vẻ
giận dữ, mà chỉ rất, rất ngạc nhiên.

Laura không mảy may động tâm. “Ông cứ việc nằm đó và nói thế, nhưng
ông có biết mấy giờ rồi không?” Cô hỏi. Cô đã rất lo lắng, mệt mỏi và đói.
Tất cả những điều này kết hợp lại khiến cô nổi giận.

Cô thấy cơ bụng ông rung rung khi ông cười. “Theo cô thì sao?”

“Thời gian không phải là một vấn đề có thể tranh cãi mà ông hỏi lại một
câu như vậy!” Rồi cô liếc nhìn đồng hồ đeo tay. “Gần năm giờ. Chúa ơi!
Tôi đã ở đây hàng tiếng đồng hồ rồi!”

“Cô vào bằng cách nào?”

“Qua một cái cửa sổ. Dermot, mọi người đều đang rất lo lắng cho ông. Ông
ốm à? Tại sao ông không tắm rửa, hoặc ăn uống cho đàng hoàng, hoặc rửa
ráy...”

“Mới hơn hai tuần thôi.” Ông vẫn nằm đó, không có dấu hiệu gì là sẽ cử
động.

“Nghe này, dậy đi, rồi đi tắm, tắm cho kỹ vào, và cạo râu, rồi tôi sẽ lấy xúp
cho ông ăn. Tỏi tây và khoai tây. Tôi đã tự làm đấy.”

“Làm sao tôi có thể cưỡng lại chứ?”

Cô bước huỳnh huỵch ra cửa và xuống lầu. Khi đã ở trong bếp, cô đóng cửa
lại và ngồi xuống bên bàn. Rồi cô làm điều mà cô đã khao khát được làm.
Cô cho phép mình khóc. Cô đã làm gì? Cô đã đi hàng dặm đường, dọn dẹp
ngôi nhà ghê tởm của ông, nấu xúp cho ông, giặt đồ rửa bát cho ông, có lẽ
cô đã tự làm cho mình bị khai trừ khỏi hội nữ quyền, và để làm gì?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.