NHỮNG CON CHỮ TÌNH YÊU - Trang 359

Nhưng cô vẫn mỉm cười với ông, mỗi tế bào trong cơ thể cô đang cố gắng
truyền đạt với cô rằng chẳng sao cả, cô không yêu ông, câu chuyện đó
không phải viết về cô. Thực tế thì, cô muốn ông biết rằng mọi thứ với cô
đều ổn và hoàn hảo. Cô đang đòi hỏi quá nhiều từ nụ cười của cô, cô nhận
thức rõ điều đó, nhưng cô đã cố gắng hết sức.

Sau đó, lấy hết can đảm, cô len lỏi qua đám đông cho đến khi gặp ông ở
bàn ký tặng sách. “Ông làm tốt lắm, Dermot!” cô gắng hết sức nói. “Thật là
tuyệt vời! Tôi hy vọng ông không phiền lòng nếu tôi về bây giờ. Đầu tôi
đau như búa bổ vậy.” Chỉ riêng sự thật này đã mang lại tính chân thực cho
toàn bộ phần còn lại. “Gặp lại ông ngày mai nhé.”

Ông ngẩng lên nhìn cô, khẽ cau mày khi chiếc bút đang lơ lửng trên một
cuốn sách. “Tôi sẽ không được gặp cô nữa sao?”

Laura nhún vai. “Có chứ. Khi nào hết đau đầu tôi sẽ ghé qua. Có lẽ thế.”

Cô không đợi xem ông có chấp nhận không, cô chỉ len ra khỏi căn phòng
và rồi rạp chiếu bóng, hy vọng sẽ gặp ai đó có thể đưa cô về nhà.

Cô nhìn thấy Reg, người tài xế đã chở Dermot đến sự kiện này. Cô gõ lên
cửa sổ xe. “Ông có thể chở tôi về Somerby được không? Dermot sẽ ở lại
lâu đấy. Tôi đau đầu quá.”

Ông ta hạ kính cửa xuống. “Vào đi. Tôi sẽ đưa cô về ngay lập tức.”

Cho tới lúc này mọi việc đều ổn. Cô sẽ dùng vài viên aspirin, uống sữa
nóng rồi đi ngủ và lo lắng về việc phải đối mặt với Dermot, có lẽ là ở bữa
điểm tâm sáng mai. Thôi thì đến lúc đó hẵng hay.

Sau khi để lại một tờ giấy nhắn cho Monica, xin lỗi vì cô đã “trốn tránh
trách nhiệm”, Laura leo lên gác lửng và thả mình xuống giường. Cô mệt
mỏi rã rời nhưng phải một lúc sau cô mới ngủ được. Cô biết rằng tất cả
những người khác có liên quan đến liên hoan đều mệt mỏi như thế và cô

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.