NHỮNG CON CHỮ TÌNH YÊU - Trang 387

Laura khẽ cười. “Tôi tự hỏi, nếu lúc đó tôi biết điều mà tôi đang biết bây
giờ, tôi có ‘vui chơi’ hết cỡ như thế không.” Nhưng chỉ một ý nghĩ thoáng
qua đã mách bảo cô rằng bất chấp tất cả, cô chẳng hối hận chút nào.

Dermot có vẻ choán hết mọi ý nghĩ của cô, ngay cả khi cô đang tập trung
vào một điều gì đó khác, và cô cực kỳ đau đớn khi biết rằng cô có thể
không bao giờ gặp lại ông nữa. Nhưng điều đó cũng không đau lòng bằng
việc nhìn thấy ông nhưng biết ông sẽ không bao giờ là của cô. Và cô sẽ
không bao giờ quay ngược thời gian: nỗi đau cô đang trải qua hoàn toàn
đáng giá. Cô thực sự tin rằng thà cô hạnh phúc khi quen biết Dermot và
phải chịu đau khổ suốt quãng đời còn lại, hơn là sống một cuộc sống đáng
hài lòng nhưng không có những ký ức về khoảng thời gian đê mê, điên dại
đó.

“Nó thật tuyệt vời,” Monica nói, cũng trầm ngâm. “Đối với cả hai chúng ta.
Tôi chỉ tiếc rằng nó không...”

“Không sao. Nó không cần phải ‘có kết quả tốt đẹp’.” Cô cười. “Cô có thể
thấy tôi lấy một ngôi sao văn học như Dermot được không? Tôi không
thể!”

Monica ngoảnh đi, nói một câu gì đó nghe như, “Thực sự thì tôi có thể
đấy.”

Laura phớt lờ điều này.

“Cô biết không,” Monica nói, nghe có vẻ mệt mỏi, không chỉ vì họ đã di
chuyển có lẽ đến hàng tiếng đồng hồ. “Tôi luôn nghĩ những câu bông đùa
về người Ireland như, ‘Cô không thể đi từ đây đến đó’

[53]

chỉ là những câu

nói đùa! Nhưng chúng cực kỳ chính xác!”

“Chúng ta đang ở đây rồi, nhờ Gerald. Nhờ gọi điện cho ông ấy mà chúng
ta đã trở lại đúng đường. Giờ chỉ còn phải tìm đúng ngôi nhà thôi, một việc
không quá khó khăn.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.