NHỮNG CON CHỮ TÌNH YÊU - Trang 416

“Ôi Chúa ơi, có thể là ai được chứ, muộn thế này rồi?” mẹ cô nói.

“Để con ra mở,” Laura nói. “Đằng nào con cũng đang đứng mà.”

“Đừng mở khóa xích đấy,” bố cô yêu cầu, đứng dậy. “Không biết ai mà gõ
cửa mạnh thế. Nếu là hàng xóm, họ sẽ chỉ nhấn chuông.”

Laura cảm thấy cô sẵn sàng hoan nghênh cả một đội quân của giáo phái
Nhân chứng Jehova chỉ để làm phong phú thêm cho sự đơn điệu nhàm chán
này. Cô đi ra tiền sảnh, mở khóa, vẫn giữ khóa xích, như đã được nhắc, và
mở cửa.

“Xin chào?” cô nói ngập ngừng. “Tôi có thể giúp gì chăng?”

“Laura à? Chúa ơi! Mừng quá! Tôi đã đi hơn nửa vòng trái đất để lần theo
dấu vết của em!”

Laura suýt té xỉu. Cô mò mẫm khóa xích ở cửa nhưng những ngón tay đẫm
mồ hôi của cô cứ bị trượt đi.

“Ai thế?” Bố cô hỏi, bước đến sau lưng cô. “Là ai mà con định cho vào nhà
thế?”

“Là tôi, Dermot, đồ ngốc...”

Ngay lúc đó, Laura mở được cửa. Dermot đang ở trên ngưỡng cửa, mặc
chiếc áo khoác da cũ, chiếc quần jean dơ dáy và bộ râu lởm chởm ba ngày
chưa cạo.

Bố Laura lập tức đóng sầm cửa lại.

Bên ngoài vọng vào tiếng gầm rống và thêm nhiều tiếng đập cửa.

“Bố, đó là Dermot! Ông ấy là - ừm, một người bạn của con.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.