NHỮNG CON QUỶ SA TĂNG CÔ ĐƠN - Trang 337

“Mẹ đi ngủ đi, con buồn ngủ rồi.”

Tôi càng lúc càng thấy không thể chịu
đựng nổi. Bởi trong quan niệm của tôi,
một người mà coi mọi thứ hoàn mĩ trong
cuộc sống của tôi trở thành “tật”, vậy thì
tôi chẳng có lý do gì để tiếp tục cuộc nói
chuyện với người đó nữa. Tôi tắt đèn
trong phòng, nhắm mắt lại. Tôi nghe thấy
tiếng thở dài của mẹ ở nguyên vị trí cũ,
một lúc sau thấy bà nhẹ nhàng đóng cửa
phòng tôi lại, rồi bỏ đi. Sau khi bà đi
khỏi, tôi cảm thấy có thứ gì đó chặn vào
ngực mình rất lâu. Tôi gọi điện cho Lâm
Lâm, một lúc lâu sau, cậu ấy mới nghe
điện.

“Mọi việc có khá hơn không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.