NHỮNG CUỘC PHIÊU LƯU CỦA ASÈNE LUPIN - Trang 102

-

Sao ông quả quyết thế

?

- Vì Arsène Lupin trù tính tầm cỡ

như một cỗ máy lớn nhằm đi đến mục

đích... và đạt được.

- Garnima, ông quá lời

!

- Nhưng đó là sự thực. Anh ta không cần đường hầm, cửa đá xoay và

những chuyện nhảm nhí loại đó, không dùng những phương pháp cũ mà
hiện đại hơn.

-

Vậy ông kết luận ra sao

?

- Xin cho phép tôi đến gặp anh ta một tiếng đồng hồ.
-

Trong phòng giam à

?

- Vâng.

Mỹ về, trên đường đi chúng tôi quan hệ tốt với nhau, có thể

nói anh ta có cảm tình với người bắt mình. Nếu có thể gợi ý cho tôi mà
không nguy hại gì thì anh ta không ngần ngại tránh cho tôi một chặng
đường vô ích.

Sau buổi trưa ông được dẫn vào phòng giam Arsène Lupin. Đang nằm

dài trên giường, anh ngẩng đầu dậy kêu lên vui vẻ:

- Chà

! Đúng là một điều lạ.

Ông Garnima thân mến đến đây à

?

- Chính ông ta.
-

Trong đợt nghỉ ngơi tôi chọn đây, tôi mong nhiều điều nhưng không

điều nào thích thú hơn được tiếp ông...

-

Tử tế thật.

-

Không không, tôi có lòng quý mến ông đấy

thôi.

- Tôi tự hào về điều đó.
-

Tôi luôn luôn tin Garnima là nhà thám tử xuất sắc nhất của chúng ta.

Nói thực, ông có thể sánh với Sherlock Homès. Ông thứ lỗi, chỉ có chiếc
ghế đẩu, mời ông ngồi, không có bia, giải khát. Tôi

đây chỉ tạm thời thôi.

Garnima vui vẻ ngồi xuống. Người tù hớn hở tiếp tục:
- Nhờ trời, tôi rất thích được ngắm gương mặt một người quân tử

! Tôi

chán ngấy những tay thám tử, do thám, hàng ngày trông vào phòng giam
tôi mười lần để biết rõ tôi không chuẩn bị vượt ngục.

Chà

! Những việc

Chính phủ xử trí với tôi...

- Họ có lý đấy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.