Anh vừa đi vừa cười làm chủ quán cũng không nghĩ đến việc đòi tiền. Đi
xiên theo một con đường rồi con đường khác, anh bình thản, miệng ngậm
thuốc lá, thường dừng lại, ngắm những cửa kính đầy hàng. Anh hỏi thăm,
xác định hướng rồi đi thẳng đến trại giam. Những bức tường cao, ủ ê của
nhà tù hiện ra. Men theo tường, anh đến gần người bảo vệ trực, bỏ mũ:
- Đây là trại giam chứ
?
-
Vâng.
-
Tôi trở
lại phòng giam. Xe bỏ tôi lại dọc đường mà tôi không muốn lợi
dụng cơ hội...
Người bảo vệ cáu:
- Anh đi đi, nhanh lên.
- Xin lỗi. Đường tôi đi phải qua cổng này. Nếu
không để Arsène Lupin
vào thì lỗi lớn đấy, anh bạn
!
- Arsène Lupin à
? Anh dở
giọng gì ra thế
?
- Rất tiếc tôi không có danh thiếp ở đây. Anh vừa nói vừa lục túi áo.
Người bảo vệ bối rối nhìn kỹ anh từ đầu đến chân, không nói năng gì, chỉ
kéo chuông.
Ít phút sau, giám đốc trại giam chạy tới có vẻ giận dữ. Chiếc cổng
sắt hé
mở. Arsène Lupin mỉm cười:
-
Thưa ông, đừng
giở trò mưu kế tinh vi ra với tôi. Người ta đưa tôi về
một mình, tổ chức tắc nghẽn đường và tưởng tôi sẽ vắt chân lên cổ chạy về
với bè bạn. Hai mươi nhân viên cảnh sát đi bộ, xe ngựa, xe đạp hộ tống tôi
làm gì vậy
? Họ thu xếp như vậy thì tôi thoát sao được
? Ông giám đốc ơi,
các ông tính toán thế chứ
?
Anh nhún vai nói thêm:
- Tôi đề nghị đừng bận tâm đến tôi, thưa ông. Ngày nào muốn thoát ra,
tôi không cần ai hết.
Ngày hôm sau, tờ Tiếng Vang - có lẽ đã trở thành người thông báo chính
về những chiến công của Arsène Lupin mà người ta cho rằng anh là người
góp vốn chính - đăng mọi chi tiết về cuộc dự
tính vượt ngục này. Những
thư từ trao đổi giữa tù nhân và người bạn gái, cách thức liên lạc, việc thông
đồng với cảnh sát, cuộc dạo chơi trên đường, sự kiện
ở
quán cà phê... tất cả
được nêu rõ ràng. Người ta cũng biết thanh tra
Dieuzy điều tra những người