Khai thác mãi không được, tòa án gác lại những cuộc thẩm vấn vô vị.
Khi nắm được hai mẩu giấy trên, người ta lại tiếp tục hỏi cung. Đều đặn cứ
buổi trưa Arsène Lupin được dẫn từ trại giam chính đến chỗ tam giác trên
một chiếc xe nhà tù cũng một số
tù nhân. Họ trở
lại vào ba, bốn giờ chiều.
Một hôm hơi khác thường. Những tù nhan khác chưa được tra hỏi nhưng
người ta đưa Arsène Lupin lên xe một mình.
Những chiếc xe tù đó, được gọi là "rổ xà lách”,
được chia làm mười ngăn
theo chiều dài, năm phía bên phải, năm bên trái, giữa có lối đi. Mỗi ngăn bố
trí chỉ ngồi được và ngoài chỗ ngồi chật hẹp, những người tù biệt lập nhau
do những bức ngăn. Một bảo vệ ngồi ở đầu kiểm soát lối đi.
Arsène được đưa lên ngăn thứ ba bên phải. Xe lăn bánh nặng nề, rời bến
rồi qua một số
đường, đến giữa một chiếc cầu, anh nhấn mạnh chân phải
như mọi lần trên tấm tôn đóng cửa ngăn. Một cái gì đó chuyển động, tấm
tôn nhẹ nhàng tách ra, anh thấy mình ở khoang giữa hai bánh xe. Anh chờ
đợi. Xe đến một ngã tư thì dừng lại vì hỏng hóc. Giao thông tắc nghẽn, xe
cộ ùn lại rất nhanh.
Arsène Lupin
ngó đầu ra ngoài; một chiếc xe tù khác dừng sau chiếc xe
anh ngồi. Dướn người, anh đặt chân lên bánh xe và nhảy ra ngoài. Một
người đánh xe trông thấy kêu lên nhưng tiếng kêu lẫn trong tiếng xe cộ và
Lupin cũng đi xa
rồi.
Anh chạy
mấy bước nhưng đến hè phố
bên trái anh quay lại nhìn quanh
tìm hướng đi rồi với dáng điệu vô tư của một người đi dạo, hai tay cho vào
túi anh tiếp tục bước trên đường.
Thời tiết mát, dịu nhẹ của mùa thu, các quán cà phê
đầy người. Anh ngồi
vào hiên một quán, gọi một cốc bia và gói thuốc, uống từng ngụm, lặng lẽ
hút một điếu thuốc rồi một điếu khác. Sau đó anh đứng dậy, bảo hầu bàn
gọi chủ quán. Khi ông này đến, anh nói khá to để mọi người
nghe được:
- Xin lỗi, tôi không mang theo ví,
ông có thể đồng ý cho tôi chịu tiền ít
hôm. Chắc ông cũng đã nghe nói nhiều về tên tôi: Arsène Lupin.
Chủ quán nhìn anh tưởng nói đùa những anh nhắc lại:
- Tôi là Lupin đang bị giam giữ vừa vượt ngục. Tôi nghĩ nghe tên đó ông
có thể tin ở tôi.