- Thưa bá tước, có chắc chắn ban đêm không ai đi qua được phòng ngủ
của ông không
?
- Rất chắc chắn. Tôi tỉnh ngủ và cửa phòng vẫn khóa chặt. Sáng nay vợ
tôi gọi người hầu đến tôi mới mở.
- Không có lối
nào khác vào phòng
?
-
Không.
-
Không có cửa sổ à
?
- Có nhưng cửa sổ đóng.
-
Tôi muốn ngó xem...
Ông Valorbe vào, nhận thấy cửa sổ chỉ đóng nửa chừng bằng một cái
hòm không đến hẳn cánh cửa kính phía trên. Ông De Dreux nói:
- Chiếc hòm
cao gần sát cánh cửa kính và nếu di dịch, nó sẽ gây tiếng
động.
- Cửa sổ này trông ra chỗ nào
?
- Ra chiếc sân con trong nhà.
-
Trên sân còn một tầng nhà chứ
?
- Hai, nhưng ngang tầng người hầu ở có ngăn một hàng rào sắt nên hơi
thiếu ánh sáng. Tuy vậy, nếu dịch chiếc hòm ra thì cửa sổ vẫn đóng, người
ở
ngoài không vào được.
- Trường hợp ấy thì chốt cửa phòng này không mở. Cảnh sát trưỏng suy
nghĩ một lát rồi ngoảnh
lại hỏi bà bá tước:
- Quanh đây tối hôm qua có ai biết bà mang chuỗi hạt ngọc không
?
- Có, tôi không
giấu điều đó. Nhưng không ai biết chúng tôi để nó trong
căn phòng này.
-
Không ai biết à
?
- Không... ít ra là...
-
Đề nghị bà xác định cụ thể. Đó là điểm quan trọng nhất đấy.
Bà nói với chồng:- Em nghĩ đến Henriette...
-
Henriette
? Bà ấy cũng không biết cụ thể như mọi người khác.
- Anh chắc thế sao
?
Ông Valorbe hỏi:
- Bà ấy là người thế nào
?