cửa phòng xép và cửa bếp vẫn đóng chặt. Hai mươi năm làm việc cho bà bá
tước, hai người này không thể
bị nghi ngờ.
Người ta tự hỏi Danègre đi ra bằng cách nào hay
có
chìa khóa riêng
?
Cuộc điều tra sẽ làm sáng tỏ những điểm khác nhau đó".
Nhưng cuộc điều tra hoàn toàn không làm sáng tỏ được gì. Victor
Danègre là một thủ phạm nguy hiểm, rượu chè trụy lạc, không ngại gì
đâm
chém. Sự việc càng đi sâu càng tối tăm, đầy
mâu thuẫn không giải thích
nổi.
Lúc đầu một cô gái bà con, người thừa kế duy nhất của bá tước phu nhân
khai rằng trước khi bị giết một tháng, bà có gửi thư cho cô, chỉ dẫn chỗ
giấu viên ngọc. Sau hôm nhận được, thư bị mất, không biết ai lấy. Những
người gác cổng kể có mở
cửa cho một người lên phòng bác sĩ Harel; hỏi
bác sĩ thì biết không có ai đến cả. Vậy người kia là ai, có phải tòng phạm
không
?
Giả thuyết có tòng phạm được báo chí và dân chúng đồng tình. Nhưng
Garnima, chánh thanh tra
cảnh sát không chấp nhận và cũng có lý.
Ông nói
với Chánh án:
- Trong vụ này
có
bàn tay Arsène Lupin đây.
-
Cha
!
Ông
thì chỗ nào cũng là Arsène Lupin.
Chánh án bác bỏ.
- Chỗ nào tôi cũng cho là anh ta vì anh ta ở khắp nơi.
-
Đúng hơn thì nên nói mỗi khi ông thấy việc gì không
rõ ràng thì ông
bèn gán cho anh ta.
Tuy nhiên một bằng chứng cần chú ý: vụ án mạng xảy ra lúc mười một
giờ
hai mươi phút theo kim của chiếc đồng hồ bị rơi, trong khi người gác
cổng cho
là
xảy ra lúc ba giờ sáng. Pháp luật thường nhìn diễn biến vào
bằng chứng và buộc sự việc dựa trên những lý lẽ ban đầu. Quá khứ của
Victor Danègre, có tiền án, rượu chè trụy lạc đã tác động đến ông Chánh
án. Tuy
không có gì thêm ngoài hai, ba vết tích được phát hiện ông cũng
cương quyết tiến hành xét xử, cho ngừng điều tra và sau đó vài tuần thì mở
phiên tòa.
Việc tranh luận có vẻ rời rạc, lúng túng. Chánh án điều khiển không hăng
hái lắm; biện lý luận tội cũng mềm dẻo. Trong trường hợp ấy, luật sư của