- Nếu anh ta thoát ra
?
-
Không kẻ nào thoát được từ trại giam đó.
-
Nhưng anh ta...
-
Anh ta không hơn gì người khác. Nếu thoát ra càng hay, tôi sẽ tóm lại.
Ngài hãy về và ngủ yên, đừng làm cá sợ nữa.
Cuộc trao đổi kết thúc, Nam tước quay về
nhà, có phần yên tâm qua thái
độ bình thản của Garnima. Ông kiểm tra lại khóa cửa, dò xét những người
hầu và bốn mươi tám tiếng đồng hồ qua đi. Nam tước sắp xác định những
lo sợ của ông thật vớ
vẩn. Chắc chắn như Garnima nói, không ai báo trước
cho người sẽ bị trấn lột.
Thời gian hẹn trong thư đến gần; sáng thứ ba tức ngày 26, một hôm
không có gì đặc biệt. Nhưng lúc ba giờ chiều, một chú bé gọi cửa đưa bức
điện:
"Không có gói hàng nào ở ga Batignoỉlas. Ngài hãy chuẩn bị cho tối
ngày mai.
Ansène."
Lại lo sợ
cuống cuồng đến mức Nam tước nghĩ nên chăng phải chấp
nhận đòi hỏi của Arsène Lupin. Ông chạy tới Garnima vẫn câu cá ở chỗ cũ,
ngồi trên chiếc ghế xếp. Không nói không rằng ông đưa bức điện. Garnima
hỏi:
- Thì sao
?
- Thì sao à
? Việc này sẽ xảy ra ngày mai.
- Việc nào
?
- Vụ trộm
! Việc huỷ hoại những bộ sưu tập của tôi
!
Garnima đặt cần câu xuống, ngoảnh lại hai tay khoanh trước ngực nói
với giọng bực bội:
- Ái chà
! Ngài nghĩ rằng tôi sẽ bận tâm đến một việc ngây ngô như vậy
sao
?
-
Ông cần thù lao bao nhiêu để
đến lâu đài đêm 27 sáng 28 tháng chín
?
- Không một xu nào cả, ngài để tôi yên.
-
Ông cứ định giá, tôi giàu có, rất giàu.
Việc trả công táo bạo khiến Garnima nói lại, bình tĩnh hơn: