nào là lông đẹp, nói hay, ngoan ngõan. Ấy là hắn không biết gì về chim
mấy, nhưng cũng cố bịa ra một bài ai điếu để tỏ lòng biết ơn kẻ đã chết vì
mình. Vì thế ai cũng cảm động cho hắn là người đa cảm nhất, biết thương
xót kẻ đồng đạo xấu số nhất.
Hai hôm sau chàng Tu sĩ mới này bắt đầu thấy ngày dài như năm, và trong
người thiếu đủ tất cả các thứ sinh tố.
Có người mang đến biếu viện trưởng mấy con gà mái đẻ, hắn ăn vụng mất
hai con. Lúc Rơne định ăn nốt con thứ ba thì bị người gác cổng trông thấy
hô hoán, nên cả Tu viện đều chạy đến.
Viện Trưởng tức giận bảo hắn:
· Ta không ngờ ngươi giả vờ cải tà qui chánh đến đây để làm bẩn Thánh
địa. Ngươi đã làm gương xấu cho Tu sĩ. Ta không thể dung được những con
chiên ghẻ giả vờ đạo đức, hiền lành để hại người.
Rơne trả lời rất lạnh nhạt:
· Thưa sư phụ, xin sư phụ đừng nóng giận để cho đệ tử được phân trần.
Một kẻ mới xuất gia như đệ tử, lòng dạ còn mềm yếu dễ bị ma quỉ cám dỗ,
dù có phạm giới vài ba lần cũng là chuyện là thường. Có lẽ nào sư phụ nỡ
đem giáo quy nghiêm khắc ra áp dụng với một kẻ mới trở về với đạo lần
đầu, sư phụ nỡ nào không cho kẻ ấy được ăn năn hối cải hay sao? Đệ tử xin
thề với sư phụ đệ tử ăn xong thịt gà tuy ngon miệng no bụng nhưng lương
tâm thì hối hận cắn rứt vô cùng. Xin sư phụ tha thứ cho đệ tử lần đầu, cho
đệ tử được ở lại để cải tà quy chánh.
Viện trưởng lắc đầu:
· Với ai thì ta còn tin chứ ngươi, ta không thể nào tin được. Trong mấy