NHỮNG CUỘC PHIÊU LƯU CỦA CÁO RƠNA - Trang 192

đáng chết. Sơn Dương đã đền tội rồi, bây giờ đến lượt ngươi.

Rơne buồn rầu trả lời:

- Thần xin chết ngay tức khắc nếu thần quả là kẻ có tội. Thần bây giờ sống
cũng chẳng còn nghĩa lý gì . Báu vật vô giá mất rồi, bản đồ kho tàng cũng
thất lạc, thần lại mang tiếng phản phúc bội bạc với Đại vương, như thế còn
sống làm gì nữa! Hôm ấy thần giao báu vật cho Thỏ không ngờ vì thế mà
Thỏ bị chết oan. Chẳng biết Sơn Dương dấu báu vật vào đâu. Nếu chịu khó
tìm may ra cũng có thể tìm được, chỉ sợ Sơn Dương làm hư hỏng thì tìm
suốt đời cũng không ra.

Khỉ an ủi:

- Anh đừng vội thất vọng thế không nên. Nếu báu vật quả thật có trên đời,
nhất định thế nào cũng tìm thấy. Nhưng đó là những món gì thế?

Rơne thở dài:

- Không thể kể cho xiết được cái đẹp và quý của nó. Nếu vợ tôi biết được
kho tàng đã bị mất sẽ đau khổ vô cùng. Hôm ấy vợ tôi đã bảo đừng giao
cho Thỏ, nếu tôi nghe lời thì đâu đến nỗi này! Nay mai nếu Đại vương ân
xá, tôi sẽ đi chu du khắp thế giới quyết tìm cho bằng được, nếu không tôi sẽ
chết không nhắm mắt.

Tâu Đại vương, thần xin kể ba món báu vật ấy để Đại vương rõ, dù Đại
vương chưa nhận được cũng hiểu lòng thần trung thành với Đại vương
không bờ bến.

- Ngươi kể vắn tắt một chút. Ta còn nhiều việc khác phải xử. Ta chỉ sợ nghe
ngươi kể xong đến phải nhường ngôi cho nguơi mất. Sói đã dặn ta rằng nếu
để cho ngươi mở miệng là không còn chết được nữa!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.