NHỮNG CUỘC PHIÊU LƯU CỦA JAMIL - Trang 75

Chương 7

Vùng Đất Tang Nhân

Jamil vẫn đắm mình trong cảm giác chiến thắng khi cậu đầy tự hào và tự

tin đi qua rừng. Mỗi bước cậu đi là một bước rời xa hòn đảo và rời xa hải
quái. Rời xa những gì cậu yêu thương và những gì cậu căm ghét! Mỗi bước
cậu đi là một bước tiến tới mục tiêu khác: tìm lại nửa chiếc chìa khóa đã
mất.

Rừng bắt đầu phủ bóng tối. Mặc dù biết mình từ đâu đến, nhưng Jamil

không biết mình sẽ đi đâu. Cậu chỉ biết mải miết bước đi. Giống như bao
đứa trẻ khác lớn lên trên bán đảo và sau này là đảo, cậu mơ ước có thể đi
đến những chân trời mới. Cậu không bao giờ nghĩ sẽ đi đến đâu sau khi bơi
qua biển. Bây giờ cậu vừa làm được điều đó, cậu chỉ vui mừng với chiến
công, phó mặc phần còn lại cho số phận. Cậu đã qua một cột mốc, bây giờ
cậu phải đối mặt với một tương lai còn mờ mịt.

Jamil tiếp tục đi sâu vào rừng cho đến khi trời tối quá và cậu không còn

nhìn thấy đường trước mặt. Khi cậu bước đi, cậu cảm thấy như đang xuống
dốc. Cậu không chắc, nhưng không thể kiểm tra được, vì trời quá tối không
thể nhận ra bất cứ cái gì. Cậu càng đi càng cảm thấy đi xuống dốc song cậu
không có cách nào khác ngoài việc tiếp tục bước đi vào bóng tối. Chẳng
bao lâu sau cậu đến một nơi hoàn toàn tối. Tối như thể bị trùm một bao tải
lên đầu. Đi dò dẫm cậu không thể chắc chắn những gì cậu thấy là thật hay
là tưởng tượng. Jamil nghĩ đã nhìn thấy những khuôn mặt của người. Đầu
tiên như thể một người đang cười với cậu nhưng cậu không nghe thấy tiếng
ồn nào cả. Gương mặt thứ hai khóc, giọt nước mắt rơi trên khuôn mặt cô ta
song Jamil không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào. Jamil nghĩ rằng tiếng gào
của hải quái đã làm thủng màng nhĩ cậu rồi. Cậu tiếp tục bước đi, trong nỗi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.