NHỮNG CUỘC PHIÊU LƯU CỦA MÍT ĐẶC VÀ CÁC BẠN - Trang 184

Chỉ riêng Biết Tuốt không khóc. Chú an ủi các bạn:

- Các cậu đừng buồn, có phải thật thế đâu. Ếch xanh không ăn thịt cào

cào, nó chỉ ăn một con ruồi thôi.

Bu loong nức nở nói:

- Thì cũng thế. Khốn khổ cho con ruồi!

- Đáng kiếp nó rồi còn gì! Giống ruồi quấy rầy mọi người và lan truyền

đủ bệnh. Sao lại đi khóc con ruồi!

Cáu kỉnh nói:

- Không phải vì con ruồi mà mình khóc đâu. Mình nhớ lại hồi xưa người

ta đã hát bài hát ấy ở quê hương chúng mình.

Đột nhiên Mít Đặc khóc nấc lên làm cho các bạn phải nín bặt để dỗ chú.

Các bạn hỏi tại sao chú khóc nhưng chú vẫn tỉ tê, không đáp.

Cuối cùng chú nói:

- Mình… buồn vì phải xa cậu Tịt Mũi!

Mọi người ngạc nhiên:

- Chuyện gì vậy? Chuyện gì mà đột ngột thế?

Mít Đặc trả lời với giọng trẻ con làm nũng:

- Ừ. Mình thì ở đây mà cậu ấy phải ở đằng kia một mình!

Nhanh Nhảu nói:

- Cậu Tịt Mũi cũng chẳng làm sao cả đâu!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.