Lời kêu gọi cương quyết này vẫn không được đáp lại như những lời kêu
gọi trước. Nhưng chợt lỗ tai tinh anh của bà nhận ra một tiếng lướt qua nhẹ
nhàng. Bà cụ quay gót nhanh như vụ và kịp tóm được vạt áo của kẻ chạy
trốn.
- Rõ ràng là mình đã không nghĩ tới! Mày sẽ làm gì trong cái tủ ấy vậy
con?
- Thưa dì, chẳng làm gì cả, cháu cam đoan.
- Vậy làm sao mà mặt mày nhoe nhoét cả thế kia?.- Thưa dì cháu không
biết ạ, thật tình như vậy.
- Còn tao thì biết rõ quá mà, để tao giải thích cho mày: mày lại mó tay
vào mấy lọ mứt của tao chứ gì nữa! Mày sẽ nếm thử cây roi của tao, đồ quái
quỷ!
- Ối dì ơi, nhìn xem lưng dì kìa...
Bà cụ quay ngoắt người lại và chưa kịp thấy gì thì Tom đã thoát chạy,
nhảy qua hàng rào của khu vườn.
Mặc dù cảm thấy thất vọng, dì Polly cũng không nén được mỉm cười:
- Chà, cái thằng nhỏ này! Lúc nào nó cũng giở trò đánh lừa mình... và lần
nào mình cũng bị mắc mưu nó cả! Với nó, mình có bao giờ lường được
chuyện gì sẽ xảy đến đâu! Nó chọc ghẹo mình đến tối tăm mày mặt và đến
khi mình nổi giận thật sự, nó lại làm mình phát cười hết giận, không còn
đánh nó được nữa. Lạy Chúa tha tội cho con, con không làm tròn bổn phận
với thằng bé này! Ngạn ngữ có câu: "Thương cho roi cho vọt" lẽ nào mình
phải nghiêm khắc hơn, quả là thế, nhưng đây là con trai của em gái thân yêu
của mình, than ôi, tội nghiệp nó đã mất và mình không nỡ lòng nào sửa trị
thằng bé. Khi mình tha thứ cho nó, lương tâm mình trách móc vì quá dễ dãi