một phút sơ ý hai người cảnh vệ bắt nhầm người này
? Tinh thần trách
nhiệm trong công việc như thế thật tệ hại
!
Hay việc đánh tráo được bố
trí sẵn
? Beaudru có phải là một đồng bọn
tự để bị bắt để thay thế
Arsène Lupin
? Ngươi ta đưa Béaudru Desiré đi
kiểm định nhân dạng, không có hồ sơ anh ta ở đó. Sau cùng cũng lần ra
được dấu vết nhờ dân chúng một số
vùng biết rõ: đó là một người hành khất
và ngủ
ở
một túp lều, biến mất đã một năm nay.
Anh ta được Arsène Lupin thu nhận chăng
? Không có căn cứ để nghĩ
như vậy vì
lúc đó chưa biết gì về việc trốn tù. Thật kỳ lạ. Rất là chắc chắn,
một cuộc vượt ngục khó hiểu, gây nhiều ấn tượng. Dân chúng, kể cả pháp
luật cảm thấy có một sự chuẩn bị lâu dài, tổng hợp nhiều sự kiện đan xen
nhau và kết quả chứng minh câu nói kiêu kỳ trước đây của Arsène Lupin:
"Tôi sẽ không dự phiên tòa
!"
Sau một tháng điều tra tỉ
mỉ, bí mật vẫn là bí mật. Người ta không thể
giữ mãi Beaudru Desiré mà xử án anh ta cũng buồn cười vì buộc anh ta tội
gì.
Ông dự thẩm ký lệnh trả tự do cho anh ta. Cảnh sát trưởng bố
trí theo
dõi sát anh ta theo đề xuất của Garnima. Theo ông thanh tra, sự việc này
không phải do tình cờ, cũng không phải có tòng phạm thay thế. Beaudru chỉ
là một công cụ Arsène Lupin sử dụng rất khéo léo. Beaudru tự do, theo
dõi
anh ta sẽ lần ra Arsène Lupin, ít nhất cũng phát hiện được một đồng bọn.
Người ta bổ sung cho Garnima hai thanh tra cảnh sát và thả Beaudru
vào một buổi sáng tháng giêng sương mù. Lúc đầu anh ta có vẻ lúng túng,
bước đi vô định của một
người chưa biết sử dụng thời gian ra sao. Anh đi
dọc con đường trước trại giam rồi qua một đường khác. Trước cửa hàng
mua bán đồ cũ, anh cởi áo ngoài, bỏ gi-lê đem bán lấy mấy xu, mặc lại áo
ngoài và tiếp tục đi. Qua sông Seine thấy ở bến có chiếc xe buýt đi qua, anh
muốn lên nhưng hết chỗ. Người soát vé bảo
phải lấy số, anh vào phòng chờ.
Garnima vẫn nhìn vào phòng chờ, gọi hai cộng sự bảo:
- Gọi một chiếc xe... không, gọi hai chiếc. Tôi sẽ đi cùng một anh;
chúng ta bám theo anh ta.
Hai anh vâng lời, Beaudru không xuất hiện, Garnima đi vào phòng
chờ: không có ai cả
!
Ông lẩm bẩm:
- Mình ngốc thật, quên mất lối
ra phía bên
kia
!
Garnima bước tới cửa thông ra một con đường khác, thấy Beaudru
đang lên xe.
Ông chạy theo bắt kịp chiếc xe buýt nhưng lạc mất hai cộng sự.