Đến mười một giờ, các sĩ quan kéo đến. Devanne tiếp họ vui vẻ tuy
có nỗi buồn mất một tài sản nghệ thuật rất lớn. Những người bạn của
Devanne và cô Nelly cùng đi xuống. Trong lúc giới thiệu, thấy thiếu một
người khách, Horace Velmont.
Ông ấy không đến sao
?
Sự vắng mặt này gợi lại những nghi ngờ của Georges Devanne.
Nhưng đúng trưa ông ta đi vào
và Devanne kêu lên:
- Tốt quá, ông ấy kia rồi
!
- Tôi đến đúng giờ đấy chứ
?
- Đúng, nhưng không thể
như vậy... sau một đêm biến động đến thế
!
ông biết tin mới chưa
?
- Tin gì
?
- Ông đã lấy trộm
ở
nhà tôi
!
- Chà, chà
!
- Đúng thế
! Nhưng trước
hết hãy đưa tay cho cô Nelly và ta đi ăn
trưa...
- Thưa cô, cô cho phép tôi...
Velmont ngừng nói vì thấy cô gái bối rối
rồi đột nhiên nhắc lại:
- Nhân tiện xin hỏi cô: Có đúng trước đây cô cùng đi trên tàu cùng
Arsène Lupin... trước khi anh ta bị bắt...? Anh ta giống tôi làm cô ngạc
nhiên phải không
?
Cô không trả lời; Velmont mỉm cười nghiêng mình trước mặt cô. Cô
nắm cánh tay anh; anh đưa cô lại chỗ ngồi và ngồi trước mặt cô.
Suốt bữa ăn người ta chỉ nói về Arsène Lupin, đường hầm, những đồ
đạc bị lấy đi, về Sherlock Holmes. Cuối bữa, khi người ta nói về những vấn
đề khác,
Velmont mới tham gia câu chuyện, khi vui cười, khi nghiêm nghị,
hùng biện và sắc sảo. Mọi chuyện anh nói hình như chỉ để cô gái quan tâm
nhưng mãi suy nghĩ,
cô có vẻ như không nghe thấy.
Người nhà phục vụ cà phê trên khoảng nền cao khống chế sân danh
dự và ngôi vườn, bên cạnh mặt nhà chính. Giữa sân cỏ,
ban nhạc bắt đầu
chơi
và đám đông quân đội, nông dân tỏa ra trên những con đường vườn
hoa.
Nelly vẫn nhớ
tới lời hứa của Arsène Lupin:
- Vào ba giờ... tôi cam đoan là mọi đồ vật được mang trả lại
!...
Vào ba giờ
! Và kim chiếc đồng hồ lớn trang trí
ở
cánh phải chỉ hai
giờ bốn mươi phút! Dù không muốn cô vẫn nhìn
nó
liên tục, cùng nhìn
Velmont đang bình thản đung đưa trên chiếc ghê xích đu vững chắc.