- Tôi đã giữ lời hứa.
Anh chờ một lời cám ơn, một cử chỉ ít nhất cũng tỏ ra quan tâm đến
việc làm đó nhưng cô im lặng.
Thái độ khinh khi này làm Arsène Lupin giận đồng thời anh cảm thấy
sâu sắc những gì cách biệt anh với Nelly giờ đây khi cô đã biết rõ sự thật.
Anh muốn tự biện hộ, xin lỗi, chứng minh sự dũng cảm, lớn lao
trong cuộc
sống của anh nhưng trước hết những lời nói đó sẽ xúc phạm anh; anh thấy
mọi giải thích đều vô lý và ngạo mạn.
Nhớ lại
bao kỷ niệm, anh buồn bã thì thầm:
- Ngày ấy xa xôi quá rồi
! Cô còn nhớ
thời gian dài trên tàu Frovence
không
? A, cô này
! Hôm đó cô cũng cầm một bông hồng như hôm nay,
cũng bông hồng nhạt như vậy... Tôi đã xin cô... cô có vẻ như không nghe
thấy... Nhưng sau khi cô đi, tôi thấy bông hồng... Có thể bỏ quên..., tôi đã
giữ
nó...
Nelly vẫn không trả lời, giống như xa cách lắm. Anh tiếp tục:
- Kỷ niệm những giờ phút đó, cô đừng nghĩ đến những điều cô biết,
để ngày ấy
nối
liền với hiện tại, cho rằng tôi không phải là người cô bắt gặp
hồi đêm mà là người trước kia, và mong đôi mắt cô nhìn tôi, dù chỉ một
giây, hãy nhìn tôi…
đề nghị cô... Phải chăng tôi không phải là người đó nữa
?
Cô ngước mắt nhìn anh như yêu cầu. Rồi không một lời cô để ngón
tay lên chiếc nhẫn anh đeo ở ngón trỏ. Người ta chỉ thấy chiếc nhẫn nhưng
mặt đá quay vào trong là một viên hồng ngọc tuyệt đẹp.
Arsène Lupin đỏ mặt; chiếc nhẫn của Georges Devanne. Anh cười
chua chát:
- Cô có lý, cái gì đã xảy ra thì tồn tại mãi. Arsène Lupin là, và chỉ có
thể là Arsène Lupin; giữa cô và anh ta đến mức không có một kỷ niệm... Cô
tha lỗi... tôi phải hiểu chỉ riêng việc tôi có mặt bên cạnh cô đã là một sự
lăng nhục...
Anh tránh ra nép vào dọc lan can, tay cầm mũ. Nelly đi qua trước
mặt. Anh muốn thử giữ cô lại, cầu khẩn cô nhưng không đủ can đảm, chỉ
nhìn theo cô như trước đây khi cô đi qua trên cầu tàu ở bến New York. Cô
bước theo những bậc thang lên cửa và một lát sau dáng người thon thả in
lên mặt đá hành lang, anh không nhìn thấy cô nữa.
Một đám mây che khuất mặt trời. Arsène Lupin đứng yên quan sát
những dấu chân nhỏ in trên cát. Bỗng anh giật mình: trên khóm tre
Nelly
đứng dựa, có một bông hồng, bông hồng nhạt mà anh không dám xin cô...