-
Ở
đấy
? Anh nói gì vậy
?
- Vâng, trước mặt chúng ta.
-
Trước mặt chúng ta
! Danègre, không nên...
-
Tôi nói lại: nó
ở
đấy.
-
Ở
đâu
?
- Giữa hai viên gạch lát.
-
Những viên nào
?
- Ông tìm đi.
-
Những viên nào
? Grimaudan hỏi lại.
Victor không
trả lời.
- A được, anh bạn. Anh làm tôi...
-
Không, nhưng... Tôi sẽ chết khốn khổ.
- Và anh ngần ngại
? Thôi, tôi cũng tỏ ra hào phóng. Anh
muốn
bao
nhiêu
?
-
Đủ để
mua một vé sàn chuyến tàu đi Mỹ.
- Đồng ý.
- Và một tờ một trăm phrăng để chi tiêu bước
đầu.
- Anh sẽ được hai tờ. Nói đi.
-
Đếm những viên gạch lát bên phải cái cống giữa viên thứ mười hai
và mười ba.
-
Xuống mương nước à
?
- Vâng, phía dưới bờ đường.
Grimaudan ngó xung quanh: tàu điện, người qua lại... Chà
! Ai ngờ
được
!...
-
Nếu không có
?
- Nếu không ai thấy tôi cúi xuống chôn vào đó thì nó vẫn còn. Nó còn
đó không
? Viên ngọc đen quăng xuống bùn bên mương nước, trước mắt
mọi người
! Viên
ngọc
đen... cả một tài sản
!
- Sâu bao nhiêu ?
- Gần mười phân.
Ông bới cát ướt, đầu nhọn con dao đụng phải một vật gì đấy. Ông lấy
tay moi rộng lỗ và thấy viên ngọc đen.
- Này hai trăm phrăng của anh đây. Tôi sẽ gửi cho anh chiếc vé đi Mỹ.
Hôm sau báo Tiếng Vang đăng một phóng sự ngắn được báo chí thế
giới đăng lại: “ Từ hôm qua, viên ngọc đen quí giá đã ở trong tay Arsenne
Lupin. Anh đã lấy lại nó từ tên tội phạm đã giết bá bá tước phu nhân
d’Andillot. Ít lâu nữa, những phiên bản của viên ngọc này sẽ được trưng