tranh với mọi người nhưng với người này anh có cảm giác không làm gì
được cả.
Anh ấp úng:
- Nếu tôi trả lại viên ngọc, ông cho tôi bao nhiêu
?
- Không có gì cả.
-
Thế nào, ông đùa đấy à
? Tôi
đưa cho ông vật đáng giả hàng nghìn,
hàng trăm nghìn mà không được gì
à
?
- Có đấy: mạng sống
!
Anh ta run lên. Grimaudan nói thêm, giọng dịu lại:
-
Nào, Danègre, viên ngọc ấy không có giá trị gì đối vối anh. Anh
không thể bán được, giữ nó lại làm gì
?
- Sẽ có người
mua... Một ngày nào đó tôi bán với bất kỳ giá nào...
-
Một ngày nào đó thì đã quá chậm.
-
Vì sao
?
- Vì sao à
? Pháp luật sẽ tóm lại anh,
lần này với những bằng chứng
tôi cung cấp: con dao, chìa khóa,
vân ngón tay cái. Anh sẽ đi đời người anh
em ạ.
Victor giơ tay bóp mạnh đầu, suy nghĩ. Anh ta cảm thấy hoàn toàn
thất bại đồng thời quá mệt mỏi, chỉ mong được nghỉ ngơi, bỏ mặc tất cả.
Anh hỏi nhỏ:
- Bao giờ ông muốn lấy
?
-
Đêm nay, trước một giờ sáng.
-
Không
được thì sao
?
- Nếu không
tôi sẽ gửi bức thư này của cô Sinclèves tố
cáo anh với
ông dự thẩm.
Danègre rót thêm hai ly vang uống rồi đứng
dậy:
- Thôi được, trả tiền đi... Tôi chán chuyện này lắm rồi.
Đêm xuống, hai người cùng đi với nhau, qua một số đường. Họ cùng
im lặng, Victor mệt mỏi, lưng còng xuống. Đến công viên không xa đấy
lắm, anh nói:
- Chỗ bên cạnh nhà...
-
Ồ, trước khi bị bắt anh chỉ ra khỏi nhà đến quán thuốc
!
-
Chúng ta tới nơi rồi.
Họ đi dọc hàng rào sắt khu vườn, qua một con
đường có quán thuốc
ở
một
góc. Danègre dừng lại
cách máy bước; đôi chân không vững, anh ngồi
xuống
một chiếc ghế
dài.
Ông
bạn cùng đi hỏi: - Thế nào
?
- Ở
đấy
!