theo dõi anh mấy tuần nay,
ông ta muốn gì
? Danègre gắng đứng dậy không
được, đôi chân
muốn xiêu di.
Ông
kia rót một ly vang và rót đầy ly của Danègre:
- Cụng
ly chứ anh bạn
?
Victor ấp úng: - Vâng... vâng... Chúc sức khỏe
ông.
- Chúc sức khỏe anh, Victor Danègre.
Anh giật nảy mình: - Tôi
?... Không... Thề với ông dấy...
- Anh thề với tôi thế nào
? Thề
anh không phải là anh, người đầy tớ
của bà bá tước ấy à
?
- Đầy
tớ
nào
? Tôi là Dufour, ông hỏi chủ quán
xem.
- Đối với chủ quán là Dufour
đúng, nhưng với pháp luật là Danègre.
- Không, không
! Họ nói dối ông đấy.
Người lạ mặt rút trong túi áo ra một tấm danh thiếp đưa cho anh.
Victor đọc:
“Gremaudan, Phó thanh tra, tình báo mật". Anh ta run lên: -
Ông là
cảnh sát
?
-
Tôi không làm
ở
đây nữa nhưng tôi thích nghề này và tiếp tục công
việc có lợi hơn, thỉnh thoảng khám phá vài vụ về..
vâng... như vụ
của anh.
- Vụ của tôi
?
-
Như vụ của anh. Một vụ đặc biệt nếu chiều theo ý tôi một chút.
- Nếu tôi không đồng
ý thì sao
?
- Anh phải đồng ý. Trong
hoàn cảnh không thể từ chối gì được.
Victor Danègre thầm lo ngại, hỏi:
- Có việc gì thế
? Ông nói đi.
-
Được rồi, ta đi vào vấn đề cho xong. Mấy chữ thôi: Tôi được cô
Sinclèves cử tới.
- Sinclèves
?
- Người thừa kế của bá tước phu nhân
d’Andillot.
- Và
sao
?
-
Cô ấy uỷ nhiệm tôi đòi lại viên ngọc. đen.
-
Viên ngọc đen
?
- Viên ngọc anh đã lấy trộm.
-
Nhưng tôi có đâu.
-
Anh có.
-
Nếu có, tôi là kẻ sát nhân
-
Chính anh là kẻ sát nhân.
Danègre cố
cười: - Thưa ông,
Rất mong là tòa án không cùng ý kiến
đó.
Ông biết chứ, mọi bồi thẩm đều công nhận tôi vô tội. Và khi người ta tin