NHỮNG DẢI TRẮNG TRÊN NỀN ĐEN - Trang 120

trong nhà máy may mặc. Ở thành phố, chồng bà nhanh chóng trở thành kẻ
nát rượu, rồi chết. Người phụ nữ nhớ đến cuộc sống ở thành phố như những
năm tháng đẹp đẽ nhất của cuộc đời. Bà làm việc ngày tám tiếng, còn lại
được tự do. Trong nhà máy, ngày nào cũng có bữa trưa, súp, món chính và
nước quả. Rất ổn. Sau giờ làm việc cả tập thể kéo nhau đi đào móng cho
một công trình mới, tự nguyện, không lấy tiền. Đó gọi là “Tiếng gọi của
Đoàn thanh niên.” Bà tự hào kể tên những công trình trong thành phố có sự
đóng góp của bà. Họ đào móng cho đến tận chiều muộn, mùa đông trên
công trường bật đèn pha, và ai cũng tự nguyện, vui vẻ. Đêm đến bà trở về
nhà, ăn chút gì đó rồi ngả vật ra giường. buổi sáng lại tới nhà máy. Chủ
nhật đi xem phim. Cuộc sống thật tốt đẹp.
Bà về hưu năm sáu mươi tuổi. Mắt kém, không còn làm trong nhà máy may
mặc được nữa. Nửa năm sau bà bị đột quỵ. Hàng xóm đưa bà đến nhà
dưỡng lão. Bà nghĩ, thế là hết. rồi người cùng phòng đòi uống. Bà từ từ
ngồi dậy, giúp bạn, bản thân cũng uống, hình như thấy có khá hơn. Bà đi
xem xét nhà dưỡng lão. Tốt rồi, có mái nhà che thân, có cái ăn. Chỉ có một
điều – tất cả đều ổn khi chân còn đứng được. Nếu khuỵu xuống, sẽ chẳng
có ai tới giúp. Họ sẽ đặt đĩa cháo lên chiếc tủ con cạnh giường – rồi muốn
sống thế nào cũng mặc. Dù có kêu hay không cũng sẽ chẳng có ai tới giúp.
Bà hoảng sợ. Đôi tay quen làm việc đòi hoạt động. Bà đi tới các phòng, đút
cho các người liệt ăn. Sau bữa sáng, bà bắt đầu đi. Chưa kịp đút bữa sáng
cho tất cả, đã đến giờ ăn trưa, rồi bữa tối. Ngày lại ngày, từ bữa sáng cho
đến bữa tối. Bà không kịp đút cho tất cả. Bà tự hứa sẽ chỉ đút cho những
người yếu nhất, những người sắp chết. Những người khoẻ mạnh hơn, bà
dúi vào tay họ mẩu bánh mì của bữa trưa. Có bánh mì trongtay – sẽ không
thể nào chết được.
Các căn phòng rất hôi hám, mùi của thối rữa và cái chết. Các bà già rất hay
đòi bô, một số người đòi thay đồ. Bọn họ thường đòi bô nhiều hơn đòi ăn,
nhiều hơn đòi uống. Bà không chịu. Bà thầm nhủ sẽ chỉ đút ăn thôi.
Bà ngó vào phòng hỏi có cần đút ăn không. Họ có phản ứng khác nhau
trước câu hỏi vô hại ấy. Một vài người kiêu hãnh trả lời bằng giọng lạnh
lùng cố ý rằng trong phòng tất cả đều đi lại được, mắng mỏ người phụ nữ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.