NHỮNG DẢI TRẮNG TRÊN NỀN ĐEN - Trang 129

cánh cụt Nam cực không cần sự quan tâm của tôi.
Tôi không thể đi biển bằng tàu đánh cá, không nhìn thấy cá voi đang bơi,
con cá voi bình thản, tự tin về sự đặc biệt của mình. Người ta sẽ đem cá đến
tận nhà cho tôi, trong trạng thái tuyệt nhất, đã được chế biến và ăn ngay
được. Đồ hộp, lúc nào cũng đồ hộp.
Tôi chạm vào cần điều khiển điện của chiếc xe lăn. Dùng răng cắn ống hút
nhựa, bỏ vào ly. Biết làm sao, đồ hộp thì đồ hộp. Tôi chậm chạp uống thứ
rượu nho đỏ - mặt trời đóng hộp của đất nước Argentina xa xôi. Nhấn nút
điều khiển bật ti vi. Bật tiếng. Trên kênh nào đó có truyền hình trực tiếp
ngày lễ thanh niên. Những hình người trong vi vi hạnh phúc, họ hát và
nhảy múa. Máy quay cận cảnh. Chàng thanh niên người xăm trổ, đeo hoa
tai kia, tôi tin rằng anh ta cũng đang cố gắng chạy trốn khỏi cái “không bao
giờ” của mình. Nhưng điều đó không làm tôi thấy nhẹ nhõm hơn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.