NHỮNG DẢI TRẮNG TRÊN NỀN ĐEN - Trang 38

tôi chảy nước mắt và oà khóc.
Cả những lời hăm doạ và thuyết phục đều không giúp ích gì. Tôi khóc
thành tiếng.
Người ta gọi bác sĩ. Một thanh niên trẻ măng tới, ngồi bệt xuống sàn bên
cạnh tôi, mỉm cười và hỏi điều gì đó. Tôi mỉm cười đáp lễ. Tôi không muốn
nói chuyện với anh ta. Nhưng đành phải nói.
- Tại sao cháu hay khóc?
- Cháu không hay khóc.
- Tại sao chiều hôm qua cháu khóc?
- Cháu bò, bị cộc đầu và khóc.
- Chú không tin. Cô giáo của cháu đã kể hết với chú. Cháu khóc suốt.
Điều này không bình thường. Tại sao cháu không muốn nói với chú?
- Vì chú là bác sĩ tâm thần. Bọn họ lúc đầu tốt bụng là thế, rồi sau đó
họ lôi tới bệnh viện. Còn trong bệnh viện người ta chích và cho uống
những thứ thuốc để khiến thành ra như Vasilec.
- Ai nói với cháu những chuyện vớ vẩn đó? Không ai lôi cháu đi đâu
cả. Vasilec là ai?
- Vovka Moskva đã kể cho cháu nghe về bệnh viện.
- Thế cái cậu Vovka của cháu đang ở đâu?
- Chết rồi. Các anh ấy chết rồi. Bọn họ thật tốt bụng và thông minh.
Xasa Poddubnưi còn đưa sách của anh ấy cho cháu đọc. Giờ bọn họ chẳng
ai còn sống, chỉ còn Vasilec. Người ta chở anh tới một cô nhi viện tốt khác,
bởi vì anh ấy có thể bò được và tự mình đi vệ sinh.
- Ai nói với cháu là họ chết cả rồi?
- Cô giáo. Cô ấy còn nói với cháu rằng người ta cũng sẽ chở cháu đi
khi cháu tròn mười lăm tuổi. Bây giờ cháu được mười tuổi.
Cô giáo cười cười, băn khoăn nhìn bác sĩ nói “Thì đã sao nào? Có gì không
phải ở đây? Tôi đã kể chuyện này cho cả lớp nghe”. Bác sĩ châm thuốc hút.
Lần đầu tiên tôi nhìn thấy người lớn hút thuốc ngay trong phòng. Không
hiểu sao tôi thấy thích chú ấy.
- Cháu có sợ chú không?
- Có.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.