NHỮNG DẢI TRẮNG TRÊN NỀN ĐEN - Trang 44

đề nghị, cô nói tiếp đi. Chúng tôi mỉm cười với nhau. Mọi chuyện thật giản
đơn.
- Xong. Đến đây là xong. Cô đã giảng cho em hết những gì một học
sinh lớp bốn cần biết.
- Em có thể làm bài kiểm tra không?
- Cô không tin tưởng lắm nhưng em hãy thử đi.
Tôi thử. Hai tiếng trôi qua thật nhanh. Cả lớp nộp bài kiểm tra. Cô giáo cúi
xuống, cầm tờ giấy của tôi lên, liếc thật nhanh. Cô nhìn tôi. Ánh mắt của cô
lạnh lùng và xa lạ, không giống lúc mới đây khi đứng bên bảng. Tôi hiểu
mọi chuyện.
Là kẻ chậm phát triển không quá khó. Mọi người nhìn lướt qua bạn, không
nhận thấy bạn. Bạn không phải là người, không là gì cả. Nhưng đôi khi vì
lòng tốt tự nhiên hay vì sự cần thiết nghề nghiệp mà người nói chuyện nhận
thấy rằng nội tâm bạn cũng giống như tất cả những người khác. Trong một
giây, sự vô cảm thay bằng sự ngưỡng mộ - nỗi tuyệt vọng câm lặng trước
thực tế.
Tôi không nhìn cô giáo. Tất cả bọn họ đều giống nhau. Tôi tin chắc rằng
lúc này cô cũng nghĩ điều mà tất cả, ở vào địa vị của cô, đều nghĩ – về đôi
chân của tôi. Đôi chân mới là quan trọng, còn môn toán, đó chỉ là chuyện
vặt, trò giải trí.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.