NHỮNG DẢI TRẮNG TRÊN NỀN ĐEN - Trang 51

- Hai gói rưỡi.
- Em sẽ đưa chúng cho thầy chứ?
- Nhưng đó là loại thuốc đắt tiền.
Thầy hiệu trưởng mỉm cười. Thò tay vào túi quần lấy tiền. Thầy cầm mấy
bao thuốc, đưa tiền cho Sasha và đi vào phòng giáo viên. Cô nhi viện đó có
một thầy hiệu trưởng thật tốt.
*
Chúng tôi có những giáo viên rất giỏi. Những người say mê công việc của
mình. Tất nhiên thầy cô không vất vả bằng bảo mẫu. Họ không phải chăm
sóc chúng tôi. Đôi với tôi, ý kiến của thầy cô so với ý kiến của các bảo mẫu
chẳng là cái gì hết. Nhưng dù sao thầy cô vẫn là người lớn, những người
cần thiết cho xã hội, còn tôi – chỉ là một bị thịt vô dụng. Sasha không nghĩ
như vậy.
Một lần lớp chúng tôi có một cô giáo tiếng Nga mới. Những người tình cờ
đến làm việc với chúng tôi thường ra đi chóng vánh, chẳng có gì níu giữ
được họ, kể cả khoản phụ cấp đáng kể vì “độc hại”. Cô giáo này chỉ là
người thế chân, tức là tạm thời dạy thay cho cô giáo chính bị đau. Giờ
chính tả. Tất cả học sinh ngồi bàn. Sasha nằm trên sàn. Tì vào cánh tay
khoẻ, nó cố gắng viết những con chữ to và xấu xí. Người nó run bần bật,
nhưng nó rất cố gắng.
- Thưa cô, cô có thể đọc chậm lại không ạ?
- Tôi đọc với tốc độ quy định cho chương trình lớp sáu phổ thông cơ
sở.
Sasha nhoẻn cười.
- Thưa cô, nếu em có đủ hai tay như học sinh lớp sáu, em đã không
làm phiền đến cô.
- Nếu vậy, em phải vào học trong trường dự bị.
Sasha không giận. Nó đặt bút xuống và lôi trong cặp ra một cuốn sách.
- Em định làm gì vậy?
- Đọc sách. Em không thể viết kịp, mà lại không được làm ảnh hưởng
đến những người khác.
- Em có thôi ngay đi không?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.