NHỮNG DẢI TRẮNG TRÊN NỀN ĐEN - Trang 53

kim, áo sơ mi. Áo sơ mi phanh ra. Nó không phải phanh áo ra để khoe mẽ
nhưng vì áo luôn bị tuột xuống một bên vai và thế là cúc áo bị đứt hết. Nó
bò tới trường, rồi bò vào lớp học và đọc bài cho ngày mai.
Mấy bà bảo mẫu phát hiện đứa trẻ biến mất, lần theo dấu vết và gọi cô giáo.
- Cô đi mà giải quyết với nó.
Cô giáo vào lớp, nhìn Sasha.
- Em làm gì ở đây?
- Thực hiện quyền hiến định của mình, chuẩn bị bài.
- Nhưng tại sao em lại bò ở giữa tuyết?
- Em không còn cách nào khác. Em cần phải chứng minh với cô rằng
không thể chiến thắng em bằng thô bạo. Phải rồi, cô hãy đi mà lo liệu xe
lăn với các bà bảo mẫu, em sẽ không bò về đâu.
Cô giáo vùng chạy. Sau đó chúng tôi được nghe kể rằng cô bị sốc, cứ khóc
mãi. Nhưng chúng tôi không tin. Chúng tôi không tin rằng thầy cô có thể
khóc vì những chuyện vặt vãnh như vậy.
*
Mấy năm sau tôi đến chơi chỗ Sasha.
- Mẹ ơi, mang vodka ra đi mẹ, con và Ruben sẽ uống một chút.
- Nhưng con thậm chí Tết cũng không uống kia mà?
- Nhưng Tết thì năm nào mà chẳng có, còn Ruben thì con đã không
gặp sáu năm rồi.
Chúng tôi uống vodka, nói chuyện, và tôi đã hỏi cậu câu hỏi quan trọng
nhất:
- Sasha, cậu có mừng vì đã từng sống trong cô nhi viện không?
- Không. Từ cô nhi viện ra, tớ đã trở thành một người khác. Tốt hơn là
không có cô nhi viện.
- Nhưng trong cô nhi viện, cậu có bạn bè, cậu đã quen tớ.
Sasha ngẫm nghĩ.
- Xin lỗi cậu, Ruben. Cậu là một chàng trai tốt, một người bạn, tớ
mừng vì đã làm quen với cậu. Nhưng tốt nhất là không nên có cô nhi viện.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.