NHỮNG DẢI TRẮNG TRÊN NỀN ĐEN - Trang 52

- Cô sẽ đọc chậm lại chứ ạ?
Sự kiên nhẫn của cô đã cạn. Thằng bé này quả là mất dạy. Lẽ ra nó phải xin
thêm một lần nữa, ở địa vị nó, không được quyền lựa chọn. Nó phải bị
trừng phạt. Cô giáo viết gì đó rất lâu vào trong sổ đầu bài.
- Tôi sẽ mời bố mẹ em đến.
- Từ Leningrad ư? Mẹ em sẽ không đến. Cùng lắm thì mẹ em sẽ gọi
điện thoại cho thầy hiệu trưởng của cô nhi viện.
- Thôi được. Tôi sẽ không cho em ôn bài và ngày mai em sẽ bị điểm
không ở tất cả các môn.
Hôm đó cô ta có buổi trực đêm. Cô giáo đi tìm bảo mẫu. Ba bà bảo mẫu to
béo đặt Sasha vào xe lăn và cố đẩy về phía phòng ngủ.
- Sao cô không tự mình đẩy lấy xe? Cô sợ bị sụm xương à?
Rồi nói với các bảo mẫu:
- Thôi được rồi, mấy cô, các cô là những người bị ép buộc, chúng ta đi
nào.
Nó bấu cánh tay khoẻ mạnh vào bánh xe. Thân hình nó uốn cong vì co giật,
nó rất đau đớn, nhưng không thể nào gỡ được tay nó ra khỏi nan hoa. Mấy
bà bảo mẫu đành phải bê nguyên chiếc xe lăn cùng với nó. Họ nguyền rủa
cô giáo thành tiếng nhưng vẫn bê xe, nhẹ nhàng mắng mỏ Sasha.
Còn Sasha thì hát. Nó hát về con tàu Nga không đầu hàng trước quân địch
lớn mạnh:
Tàu Variak kiêu hãnh của ta không đầu hàng giặc
Không một ai muốn được khoan hồng
Người ta mang nó đến phòng ngủ, hất ra sàn nhà. Cô giáo vui mừng. Ngày
mai Sasha lãnh điểm không là cái chắc. Buổi tối, khi bọn trẻ ăn xong và
nhân viên cô nhi viện đi ăn, Sasha bò ra ngoài sân, bò tới lớo học.
Mùa đông. Tuyết. Gió.
Trường cách không xa – khoảng ba trăm mét. Bằng một cánh tay khoẻ
mạnh, nó cào tuyết bên dưới và thận trọng di chuyển cánh tay đau. Tệ nhất
là tuyết cào không được bao nhiêu và cánh tay của nó cứ bị trơn trượt trên
mặt đường đóng băng, không thể bò nhanh được.
Nó cũng ăn mặc như chúng tôi, những đứa không đi được. Bộ quần áo dệt

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.