NHỮNG DẢI TRẮNG TRÊN NỀN ĐEN - Trang 56

Ruben David Gonzalez Gallego

NHỮNG DẢI TRẮNG TRÊN NỀN ĐEN

Dịch giả:Phương Hoài

THỊT BĂM VIÊN

Tôi nghe lời người lớn, luôn luôn nghe lời người lớn. Cuối mỗi năm học,
tôi được long trọng trao bằng khen vì “thành tích học tập xuất sắc và hành
vi mẫu mực”. Quả là tôi học rất giỏi, còn khái niệm “hành vi mẫu mực” có
nghĩa là tôi không cãi lại thầy cô. Giao tiếp với thầy cô thật đơn giản; họ
luôn luôn nói dối. Họ kể cho chúng tôi nghe hàng giờ về những chuyện
hoàn toàn không cần thiết và vô bổ. Họ yêu cầu chúng tôi kể lại tất cả
những điều đó trên lớp. Tôi có trí nhớ tốt, tôi có thể nhắc lại dễ dàng bài
giảng. Các thầy cô nghĩ rằng tôi đã rất cố gắng. Những con người lạ lùng.
Tôi thích việc học ở trường, ở đó tất cả đều là trò đùa. Chúng tôi được phát
những cuốn sách nhỏ vẽ tranh đẹp đẽ, vở có dòng và vở kẻ ô ly. Trường
học là một trò chơi. Tôi chơi trò chơi đó một cách đầy hứng thú.
Nhưng cần phải nghe theo lời mọi người lớn. Khó nhất là nghe theo lời các
bảo mẫu. Những điều viết trong những cuốn sách thông thái với những bức
tranh đẹp không làm họ quan tâm. Có học thuộc lòng bài thơ của Puskin
hay các công thức toán học cũng chẳng thay đổi được gì. Người ta chỉ đòi
hỏi tôi một điều: càng ít nhờ giúp đỡ càng tốt. Từ khoảng lên năm tuổi, tôi
đã được bảo rằng “Mày lúc nào cũng chỉ có ăn thôi, còn chúng tao thì lại
phải bê mày. Mày chẳng có tí tự trọng nào hết. Cái bọn mọi đen đó đẻ con,
giờ chúng ta phải bế nó suốt đời. Và chúng ta, những mụ đàn bà Nga ngu
ngốc, tốt bụng, thế cho nên cứ phải chịu đựng chúng, chăm sóc chúng. Còn
cha mẹ chúng, những kẻ khôn ngoan, đã tếch về Châu Phi rồi. ” Và ngày lại
ngày, tôi nghe mãi cái điệp khúc của họ về lòng tốt và sự thương hại, về cha
mẹ da đen của tôi. Hơi nực cười, nhưng những lời đó tôi đã phải nghe khắp
trên đất nước Liên Xô – trong các cô nhi viện, trong các bệnh viện, trong
các nhà dưỡng lão. Như thể họ nói theo một sự mách bảo bí ẩn vô hình,
như một bài học trẻ con, như một lời nguyền rủa.
Tôi đã cố gắng đến mức tối đa. Nhưng tất cả những gì mà tôi có thể, đó là
ăn và uống ít hơn. Làm sao sống mà không ăn, tôi không biết. Chẳng có ai

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.