để hỏi cả, hỏi thầy cô cũng vô ích, họ không phải là những người thầy đích
thực, họ không phải đổ bô cho chúng tôi. Qua các bảo mẫu, tôi được biết
công việc của giáo viên nhẹ nhàng hơn nhiều, mà lương lại cao hơn. Theo
quan điểm của các bảo mẫu, các giáo viên được trả lương chẳng vì cái gì
cả. Tôi hoàn toàn đồng ý với các bảo mẫu về chuyện này. Kể chuyện cổ
tích từ những cuốn sách đẹp chẳng khó khăn gì, đổ bô mới khó. Điều này
thì tôi hiểu rất rõ.
Nhưng đôi khi thầy cô cũng có những tác dụng nhất định. Những cô giáo
tốt bụng mang từ nhà đến cho tôi sách báo và tạp chí. Trong một cuốn tạp
chí phụ nữ, tôi đọc được phương pháp ăn kiêng. Để không tăng cân, phải
loại khỏi khẩu phần ăn hàng ngày các chất từ thịt và bột. Tôi ngừng ăn
bánh mì và mì ống. Thịt thì chẳng mấy khi chúng tôi được ăn, nhưng cũng
được ăn thịt băm viên. Thật khó để từ bỏ thịt băm viên, nhưng tôi đã làm
được. Một cuốn sách thông thái về tình báo đã giúp tôi. Cuốn sách đó nói
người đàn ông chân chính cần phải rèn luyện ý chí hàng ngày. Và tôi đã rèn
luyện. Đầu tiên, tôi thấy rất thèm ăn, sau đó tôi quen dần. Khi người ta
mang bữa ăn đến, tôi chọn lựa một cách vô thức những gì có thể được ăn,
và ăn nếu có thể ăn. Thường thì tôi phải giới hạn ở nước quả và một vài
thìa cháo. Tinh thần tôi có khá hơn. Giờ thì tôi đã làm mọi chuyện một cách
đúng đắn, chỉ có điều lúc nào cũng thấy buồn ngủ, còn ở trường đến tiết thứ
ba là tôi không còn suy nghĩ được gì nữa, đầu óc quay cuồng. Một vài lần
tôi đã ngất ngay trong lớp.
Một hôm tôi bị đau bụng và không kịp bò tới nhà vệ sinh. Bà bảo mẫu đem
tôi vào nhà vệ sinh, đặt xuống sàn và bắt đầu dạy dỗ tôi. Bà ta hét lên rằng
tôi là đứa tồi tệ, nói về “con đĩ nhọ”, về việc tất cả bọn họ đã quan tâm đến
tôi như thế nào, tôi là kẻ vô ơn ra sao. Tôi câm lặng. Nói gì cũng vô nghĩa.
Tình huống tương tự đã từng xảy ra không chỉ một lần. Khóc và van xin
thương hại cũng vô ích, mọi từ ngữ đều vô nghĩa bởi một lý do duy nhất –
cái quần bẩn của tôi. Bà ta la mắng tôi mỗi lúc một to, cúi xuống bên tôi,
rung rinh đôi má xệ, bắn nước bọt vào mặt tôi. Tôi câm lặng. Tôi có thể nói
gì được đây? Quả tình bà ta có lý. Tôi quá mập và lúc nào cũng chỉ nghĩ
đến ăn. Với cái tuổi 11, tôi nặng đã gần đến 17 ký. Tôi không thể thanh