NHỮNG DẢI TRẮNG TRÊN NỀN ĐEN - Trang 67

- Đây là một bức thư?
- Không.
- Đây là một bức tranh của cháu?
- Có.
- Cháu muốn cô gởi chúng cho mẹ?
- Có.
- Có thể chúng ta sẽ không gởi cả cuốn vở cho mẹ? Chúng ta sẽ chọn
những bức tranh đẹp nhất và gởi đi?
- Không. Không.
Nó nói “không” hai lần, từ mà thường nó phải nói rất khó khăn. Rồi gào
lên. Nó thét “mẹ”, đập chân và cố gắng nói “không” một lần nữa. Nhưng
không được.
- Được rồi. Được rồi. Cô hiểu cả rồi. Mẹ cháu rất thích khi cháu vẽ.
Cô sẽ gởi cho mẹ cháu tất cả những bức tranh của cháu. Cô sẽ viết cho mẹ
cháu một bức thư, cô sẽ viết rằng cháu rất thích ở đây, cháu có rất nhiều
bạn và cháu thích vẽ. Cháu thích ở đây chứ?
- Có.
Và họ đã thoả thuận xong. Cô giáo gởi cuốn vở cho bố mẹ đứa mới đến. Nó
yên. Đêm nó ngủ, ngày nó ngồi trên giường của mình, nhìn chăm chăm vào
một điểm.
Một tháng sau người ta chở xe lăn tới, xe lăn có nhiều, đủ cho tất cả. Kẻ
mới đến cũng được xe lăn, các bảo mẫu xốc nách nó, nó đứng dậy. Họ đưa
nó đến chỗ xe lăn, đặt nó ngồi vào. Họ định đặt chân nó lên thanh ngang,
nhưng nó không cho. Họ bỏ thanh ngang đi. Nó đẩy chân trên sàn và lao đi.
Nó đẩy đôi chân khoẻ mạnh trên sàn, trượt xe trong hành lang.
Trong cuộc họp lớp thường kỳ, cô giáo lại mắng kẻ mới đến. Đất nước đã
gồng mình, đã dành cho chúng tôi mẩu bánh cuối cùng, vậy mà nó lại vô
ơn. Cô chứng minh rằng cô đã đối xử với kẻ mới đến như với một con
người, đã gởi cuốn vở của nó cho cha mẹ nó, vậy mà trong cuốn vở, hoá ra
nó bôi nhọ cả tập thể cô nhi viện, mô tả cuộc sống trong cô nhi viện màu
đen, phỉ báng cả đội ngũ giáo viên lẫn nhân viên phục vụ. Cô ta cứ nói mãi.
Kẻ mới đến chả nghe gì cả. Khi cô bắt đầu buộc tội nó là vô tình và nhẫn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.