NHỮNG ĐIỀU CHÚNG TA LÀM VÌ YÊU - Trang 107

Mất mát là như thế, cô đã biết. Cô chỉ không biết nó đến khi nào và ở

đâu. Điều nhỏ nhặt nhất cũng có thể tác động đến cô. Một chiếc xe nôi.
Một con búp bê. Một chút nhạc buồn. Bài hát Mừng sinh nhật. Một cô bé vị
thành niên tuyệt vọng.

Nhưng chuyện này không phải thế. Không phải. Cô gần như chắc chắn.
Cô gái – Lauren – ngước lên – nhìn chung quanh, rồi nhìn đồng hồ đeo

tay. Cô đẩy chiếc đĩa không ra xa và khoanh tay lại, chờ đợi.

Bây giờ hoặc không bao giờ.
Mẹ sẽ hoặc không sẽ để Angie được tiến hành những thay đổi ở đây.
Đã đến lúc tìm ra câu trả lời.
Angie đi vào bếp, nơi mẹ đang rửa những chiếc đĩa cuối cùng của buổi

tối. Bốn khay lasagna đứng xếp hàng trên bệ bếp.

“Xốt thịt băm cà chua sắp xong.” Mẹ nói. “Ta sẽ có khối đồ ăn cho tối

mai.”

“Và cho cả tháng,” Angie lẩm bẩm.
Mẹ ngẩng lên. “Con có ý gì?”
Angie cẩn thận lựa lời. Chúng như thể những quả tên lửa; mỗi quả đều

có thể châm ngòi một cuộc chiến tranh. “Ta chỉ có bảy khách tối nay, mẹ
ạ.”

“Tối ngày thường thế là tốt.”
“Chưa đủ tốt.”
Mẹ cọ mạnh tay cầm của chiếc chảo. “Đến kỳ nghỉ lễ sẽ khá hơn.”
Angie thử cách khác. “Con phục vụ bàn thật tệ.”
“Ừ. Rồi con sẽ khá lên.”
“Nhưng con vẫn còn hơn Rosa. Con đã quan sát bà ấy hôm nọ, mẹ ạ.

Con chưa bao giờ thấy ai chậm chạp như thế.”

“Bà ấy đã làm ở đây lâu rồi đấy, Angela. Hãy tỏ ra tôn trọng một chút.”
“Chúng ta phải thay đổi một số thứ. Chính vì vậy mà con ở đây, phải

không ạ?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.