NHỮNG ĐIỀU CHÚNG TA LÀM VÌ YÊU - Trang 115

này, làm như họ là một ê kíp, cô và mẹ. Dù sao, gia đình cô – hay nói cho
cùng là sự không tồn tại của gia đình cô – chẳng phải là điều cô muốn nói
tới. “Thế còn cô? Cô đã luôn sống ở West End ạ?”

“Cô lớn lên ở đây. Nhưng cô đã đi xa để học đại học và lập gia đình...”

Giọng Angie dường như đuối lại. Cô nhìn chằm chằm vào món tráng miệng
của mình, dùng dĩa chọc chọc. “Cô vừa mới chuyển lại về đây sau khi ly
dị.” Angie ngước lên, cố gắng mỉm cười. “Xin lỗi nhé, cô vẫn chưa quen
nói thế.”

“Ồ.” Lauren chẳng biết phải trả lời thế nào. Cô gái tiếp tục ăn. Tiếng dĩa

va vào đồ sứ có vẻ hơi to.

Cuối cùng Angie nói, “Cháu có cần cô đưa về nhà tối nay không?”
“Không ạ.” Cô gái ngạc nhiên vì câu hỏi đó. “Tối nay bạn trai cháu đón.”

Vừa nói thế, Lauren nghe có tiếng còi xe bên ngoài. Cô đứng ngay dậy.
“Anh ấy đấy. Cháu nên đi thôi.” Cô nhìn xuống mấy chiếc đĩa. “Cháu có
cần...”

“Cháu đi đi. Hẹn gặp ngày mai.”
Lauren nhìn Angie. “Cô chắc chứ?”
“Chắc mà. Mai gặp nhé.”
“Tạm biệt cô,” Lauren nói, chân dợm bước. Ở quầy tiếp tân, cô cúi

xuống lấy ba lô. Quàng dây đeo lên vai, cô gái tiến ra cửa.

ĐÁM ĐÔNG ĐANG CUỒNG NHIỆT.
Cũng như mọi người khác, Lauren đứng lên, hò reo và vỗ tay. Các khán

đài ồ lên. Tấm biển báo kết quả lật lên, thay đổi, hiển thị những con số mới.
Fircrest - 28. Kelso Christian – 14.

“Thật tuyệt vời,” Anna Lyons nói, tóm lấy tay áo của Lauren và kéo

mạnh.

Lauren không thể kiềm chế được. Cô bắt đầu cười vang. Cú di chuyển

của David quá đẹp mắt, một đường chuyền bóng dài khoảng ba mươi sáu
mét rưỡi đưa bóng vào đúng tay Jared. Cô hy vọng bố cậu đã nhìn thấy
điều đó.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.