Mẹ mỉm cười. “Xin cám ơn. Và hãy sớm quay lại thưởng thức nhé. Mai
tôi sẽ làm món gnocchi với khoai tây, măng tây và cà chua tươi đấy. Món
ấy sẽ khiến mọi người xuýt xoa cho mà xem.” Mẹ nhìn Angie. “Đó là món
ăn khoái khẩu của cô con gái út nhà tôi.”
KHI NGƯỜI KHÁCH CUỐI CÙNG ĐÃ RỜI KHỎI NHÀ HÀNG VÀO
LÚC MƯỜI rưỡi tối, Lauren như kiệt sức. Tất cả các bàn đều đầy khách tối
nay. Thậm chí đôi lúc khách còn xếp hàng ở cửa nữa. Rosa tội nghiệp
không tài nào làm xuể. Mất một tiếng đồng hồ đầu tiên, Lauren đã di
chuyển nhanh tới mức cô gái thấy chóng mặt và buồn nôn. Rồi thì chị của
Angie xuất hiện. Như một thiên thần, Livvy đến với tiếng cười và đỡ bớt
gánh nặng cho Lauren.
Giờ đây Lauren đang đứng bên quầy tính tiền. Rosa ra về cách đây một
tiếng và những người phụ nữ khác đang ở trong bếp. Lần đầu tiên trong
suốt buổi tối, Lauren có thể hít một hơi dễ chịu. Cô rút tiền trà nước trong
túi tạp dề ra và đếm.
Gấp đôi.
Cô gái đã kiếm được sáu mươi hai đô la tối nay. Bỗng nhiên việc cô bị
đau chân, đau tay hay chuột rút chẳng có ý nghĩa gì nữa. Cô giàu rồi. Một
vài đêm như thế này nữa là cô có đủ tiền trả phí ghi danh vào trường đại
học.
Cô cởi tạp dề ra và đi vào bếp. Cô mới đi được nửa đường thì cửa bếp
bật mở ra.
Livvy tiến ra đầu tiên. Mira đi ngay phía sau. Mặc dù trông họ không hề
giống nhau, không thể nghi ngờ việc họ là hai chị em. Họ lặp lại cử chỉ của
nhau. Họ cùng có tiếng cười khàn khàn như Angie. Nếu đứng trong một
gian phòng khác, sẽ rất khó để phân biệt giọng của họ.
Một âm thanh vang lên trong khắp nhà hàng. Giọng hát dày dặn, mượt
mà của Frank Sinatra cất lên.
Mira và Livvy đồng thời dừng lại, nghiêng đầu.
Một bài hát mới bắt đầu. Rất to. Âm thanh bất ngờ đến độ Lauren phải
mất một giây mới nhận ra bài hát.