NHỮNG ĐIỀU CHÚNG TA LÀM VÌ YÊU - Trang 172

“Mình phải vào trường đại học mẹ mình từng học,” Susan nói. “Yippee.

William và Mary, ta đến đây. Trường trung học này còn lớn hơn cả trường
đại học.”

“Thế còn cậu thì sao rồi, Lauren? Có tin tức gì về học bổng không?”

Kim hỏi.

Lauren nhún vai. “Mình vẫn tiếp tục điền giấy tờ. Thêm một bài luận tại-

sao-tôi-xứng-đáng nữa là mình sẽ gào lên mất.”

“Cô ấy sẽ có học bổng toàn phần cho mà xem,” David nói. “Trời ạ, cô ấy

thông minh nhất trường này.”

Lauren có thể nghe thấy giọng nói tự hào của David khi cậu tuyên bố

như vậy; thường thì điều đó sẽ khiến cô mỉm cười, nhưng giờ đây, trong khi
cô ngắm nhìn chiếc cằm của cậu, cô chỉ nghĩ về tương lai của họ. Cậu đã
nộp đơn xin vào Stanford, và kết luận tất yếu là cậu sẽ được nhận vào
trường. Ý nghĩ phải lìa xa cậu làm cô thấy càng ớn lạnh hơn trong tiết trời
tháng Mười một, trong khi cậu thì chẳng có vẻ lo lắng gì sất. Cậu chắc chắn
về tình yêu của họ. Làm sao một người có thể tin tưởng chắc chắn đến thế?

Kim mở lon nước ngọt của mình. Lon nước bật nắp kêu rít lên. “Mình

mong chờ tới lúc mấy vụ xin nhập học chán ngắt này xong xuôi.”

Lauren nhắm mắt lại. Những lời đối thoại lơ lửng quanh cô, nhưng cô

không bắt chuyện.

Cô không biết chắc tại sao nhưng bỗng dưng cô thấy mình khó chịu. Có

thể là thời tiết: trời lạnh và trong. Bão tố sẽ đến sau những ngày như thế
này, khi bầu trời được những đám mây vội vã trôi từ tây sang đông cọ rửa
sạch sẽ. Hoặc có thể là do cuộc thảo luận về trường đại học. Cô chỉ biết
rằng có điều gì đó không ổn.

...
SƯƠNG MÙ MONG MANH BÀNG BẠC LƠ LỬNG TRÊN ĐÁM CỎ

ƯỚT BUỔI SÁNG. Angie ngồi trên hàng hiên phía sau nhà, uống cà phê
và nhìn ra biển. Nhịp điệu ì ầm của những con sóng dường như quen thuộc
và bất biến như nhịp đập trái tim cô.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.