Fircrest vì cháu không bao giờ chịu bỏ cuộc. Cũng chính vì lý do đó mà
cháu sẽ nhận được học bổng của trường đại học. Dù phải làm gì chăng nữa,
cháu cũng sẽ làm.”
“Cháu có họ hàng có thể giúp đỡ cháu không?”
“Angie đang giúp đỡ cháu.”
“Thế còn gia đình cháu?”
Lauren trả lời lặng lẽ, “Cháu chỉ có một mình.”
Tội nghiệp Conlan. Angie quan sát anh tan chảy, ngay ở đầu bàn với
những quân bài trong tay. Vẻ mặt của nhà báo nhường chỗ cho khuôn mặt
buồn, nhiều nếp nhăn của người đàn ông lo lắng.
Angie có thể thấy là anh cố gắng tránh xa những cảm xúc mà anh đã
khuấy lên, nhưng bị mắc kẹt bởi những giọt nước mắt trên mi cô gái. Anh
hắng giọng. “Angie nói với chú là cháu thích ngành báo chí.” Đây rồi: nền
đất cao để anh bấu víu.
Lauren gật đầu. Cô đang dẫn với hai quân cơ. ”Vâng ạ.”
Conlan đánh quân K. “Nếu muốn hôm nào đó có lẽ cháu nên đến cơ
quan chú. Chú có thể giới thiệu cháu với vài người ở đó; để cháu thấy nhà
báo làm việc thế nào.”
Sau này khi nghĩ lại, Angie thấy ở khoảnh khắc đó mọi thứ đã thay đổi
như thế nào. Cuộc hỏi cung kết thúc, nhường chỗ cho một bữa tiệc nhỏ.
Trong một tiếng đồng hồ tiếp theo, họ trò chuyện, cười đùa và chơi bài.
Conlan kể một loạt truyện cười trong công việc về những tên tội phạm ngu
ngốc. Angie và Lauren nhớ lại vài sự không may với những chiếc bánh
cookie.
Khoảng mười giờ đêm, điện thoại đổ chuông. Đó là David, gọi điện từ
Aspen. Lauren mang điện thoại lên gác.
Conlan quay sang nhìn Angie. Không chắc chắn, nhưng cô nghĩ đó là lần
đầu tiên anh dám nhìn cô.
“Sao anh lại đến đây?” cô hỏi.
“Đêm Giáng sinh mà. Và em là gia đình của anh.”