NHỮNG ĐIỀU CHÚNG TA LÀM VÌ YÊU - Trang 342

“Và em đã mất ngủ ba đêm liền trước khi đi?”
“Chính xác. Em đã lo đến phát ốm, nhưng một khi chiếc trực thăng thả ta

xuống, em lướt như bay xuống núi và không nóng lòng đợi để được đi lần
nữa. Bây giờ em cũng cảm thấy như vậy. Em lại đang lướt xuống núi.”

“Ồ.”
“Em biết. Em mong tới lúc được trao cho Lauren những đồ đạc này. Cô

bé sẽ rất vui.”

“Anh tự hào về em, Angie à.”
Vậy đó: chính là lý do khiến cô gọi cho anh, dù cho đến tận lúc này cô

mới nhận ra điều ấy.

“Tối mai ta sẽ ăn mừng nhé.”
“Em chờ anh đấy.”
Cô mỉm cười khi ngắt điện thoại. Một bài hát cũ của Billy Joel vang lên

trong radio. “It’s Still Rock & Roll to Me.” Cô vặn to nhạc lên và hát theo.
Khi cô lái xe vào đến thị trấn West End và rẽ ra đường bờ biển, cô hát to
hết cỡ và vỗ vào vô lăng theo nhịp nhạc.

Cô cảm thấy mình như một đứa trẻ, lái xe về nhà từ trận bóng đá sau khi

đội nhà chiến thắng.

“Lauren!”
Căn nhà im ắng. Lửa reo tí tách trong lò sưởi.
Im lặng tưởng chừng như vô tận, rồi có tiếng sột soạt. “Chúng cháu ở

đây.”

Lauren ngồi thẳng dậy trên ghế sô pha. Đôi má nhợt nhạt của cô gái lấp

loáng nước mắt. Đôi mắt cô sưng và đỏ mọng. David ngồi bên cô, cầm tay
cô. Trông cậu cũng như sắp sửa khóc.

Angie cảm thấy nhói lên hoảng sợ. Cô biết chuyện khóc lóc giữa thai kỳ.

“Có chuyện gì thế?”

“David và cháu đã nói chuyện với nhau.”
“Đứa bé ổn cả chứ?”
“Ổn ạ. Hoàn hảo.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.