NHỮNG ĐIỀU CHÚNG TA LÀM VÌ YÊU - Trang 346

bên vệ đường. Angie cảm thấy như cô đã khép mình trong một căn phòng
nhỏ, tối tăm.

Cô đi về phía cửa sổ và nhìn vào đêm. Âm thanh ồn ào của nhà hàng

đông khách nhạt dần sau lưng cô cho đến khi không còn nghe thấy gì khác
ngoài nhịp đập của trái tim cô.

Giờ thì sao?

Chính thắc mắc này đã khiến cô thức suốt đêm qua; và là điều đầu tiên

đến trong tâm trí cô sáng nay.

Cảm xúc của cô là mớ bòng bong giữa hy vọng và tuyệt vọng. Cô không

thể tìm được đầu mối. Một phần trong cô nghĩ, Một đứa trẻ, và cùng với
đứa bé là một cảm giác ngọt ngào gần như không chịu nổi, nhưng ở tận
cùng của chính ý nghĩ ấy luôn luôn lại là một ý nghĩ khác, tối tăm hơn,
Lauren sẽ không thể làm được điều đó.

Dù sao đi nữa, cũng sẽ có trái tim tan nát. Sự lựa chọn khủng khiếp nằm

ở cuối con đường: Lauren hay đứa trẻ. Angie có thể, trong trường hợp tốt
nhất, có được một trong hai. Còn trường hợp tệ nhất, cô sẽ mất cả hai.

“Angie?”
Cô giật mình, quay phắt lại. Conlan đứng sau cô, tay cầm một tá hoa

hồng.

Cô đã quên mất cuộc hẹn hò của họ. Angie cố gắng mỉm cười, nhưng nụ

cười ấy yếu ớt và tuyệt vọng, và cô nhìn thấy nếp nhăn lướt qua trán anh.
“Anh đến sớm,” cô nói, tiếng cười của cô hơi chói, và cầu nguyện rằng
mình nói đúng. Thường thì đúng.

Anh vẫn cau mày. “Chỉ một hay hai phút thôi. Em không sao chứ?”
“Tất nhiên rồi. Để em đi lấy áo khoác và chào mọi người.” Cô lách

người qua anh và đi vào bếp. Khi đi qua cánh cửa cô nhận ra rằng mình đã
không nhận hoa từ tay anh.

Chết tiệt.
“Conlan đang ở đây,” cô nói với mẹ và Mira. “Mẹ và chị đóng cửa nhà

hàng được không ạ?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.