NHỮNG ĐIỀU CHÚNG TA LÀM VÌ YÊU - Trang 347

Mẹ và Mira nhìn nhau. “Ra là vậy,” mẹ nói. “Con nghĩ đến Conlan.”
“Để chị đưa Lauren về nhà,” Mira nói. “Vui vẻ nhé.”
Vui vẻ.
Angie quên cả cười vang hay chào tạm biệt. Thay vào đó, cô quay trở ra

phòng ăn. “Vậy thì, chúng ta sẽ đi đâu?” Cô cầm lấy bó hoa trên tay anh,
vờ làm như ngửi thấy mùi hương hoa.

“Em sẽ biết.” Conlan dẫn cô ra xe và giúp cô ngồi vào chỗ. Chỉ vài phút

sau họ đã trên đường đi về phía nam.

Angie nhìn ra ngoài cửa sổ. Trên cửa kính mờ, bóng hình cô đăm đăm

nhìn lại cô. Khuôn mặt cô dài và mảnh, mệt mỏi.

“Có phải chuyện đồ trẻ em không?”
Cô chớp mắt, quay ra. “Sao cơ?”
“Hôm qua em đã dọn dẹp nhà kho, phải không? Có phải vì thế mà em

lặng lẽ?”

Lại thế, sự lưỡng lự trong giọng nói của Conlan, đối xử với cô như với

một đứa trẻ. Cô ghét sự quen thuộc ấy. “Hôm qua em đã rất ổn.”

Phải chăng mới chỉ ngày hôm qua cô còn ở đó, trước thánh tích của

những hy vọng cũ, tin rằng cô đã tiến lên phía trước?

“Thật ư?”
“Em đã đóng thùng mọi thứ và mang về căn nhà nhỏ cho Lauren.” Giọng

cô vấp váp khi nhắc tên cô gái và mọi sự ùa về.

Hãy nhận lấy đứa con của chúng cháu, Angie.
“Nghe giọng em lúc ấy vui vẻ mà,” anh nói thận trọng.
“Em đã rất mừng vì điều đó.” Cô hy vọng giọng nói của mình không quá

buồn rầu. Từ lúc đó đến giờ đã xảy ra biết bao điều.

“Chúng ta đến nơi rồi.” Conlan rẽ vào bãi đỗ xe trải sỏi.
Angie nghển cổ và nhìn qua kính xe.
Một tòa nhà đẹp tuyệt bằng đá đứng bên những cây linh sam và được

viền bởi hàng cây đỗ quyên. Tấm biển đề Quán trọ Sheldrake chào đón quý
khách
.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.